Trời mới sáng, sông còn yên nước lắng Mấy vì sao thưa thớt đứng soi hình. Tiếng hò đò đã vang trên bến lặng, Trong sương mù chèo động sóng lung linh.
Thuyền ghé bến người người chen chúc xuống Tiếng chó kêu, lợn hét nổi vang lừng, Với tiếng người ồn lên trong luống cuống Đặt gánh gồng bồ bịch đổ lung tung.
Rồi cứ thế, đò đầy rời khỏi bến, Bác lái thuyền điềm tĩnh ngắm sương tan. Sốt ruột nhất những người đi lỡ chuyến Đứng xếp hàng ngong ngóng đợi đò sang.
Trời lún phún mưa xuân đường các ngõ Lầm những bùn và đầy những người đi. Trong vườn đào đã nhiều bông nở đỏ Và đã nhiều nêu dựng khánh khua thi.
Và rất nhiều ông già ngồi lau quét Trước bàn thờ thành kính thắp tuần nhang. Trong khi ấy tiếng lợn kêu eng éc Khắp xóm làng lẫn tiếng chửi nhau vang.
Trên sông nước trong khoang thuyền chở vội, Giữa bọn người về tết chuyện ba hoa. Một lũ khách lạnh lùng ôm khăn gói, Mắt mơ màng theo tiếng pháo xa xa.
Mây sầm lại trên ao đầy khói lướt Bụi chuối vàng run đón gió bay qua. Tiếng dế kêu rì rào bên rãnh nước Nhịp chuông chiều văng vẳng mái chùa xa.
Ngoài ngõ lội, ông già lần bước gậy Thăm đồng về lo lắng nước không vơi. Trong bếp ướt mẹ cu ngồi sàng sẩy Mắt băn khoăn thỉnh thoảng ngước trông trời.
Trên đê gió, mục đồng từng gã một Dắt dây trâu lơ đãng bước, quên đùa. Trong khi ấy hai bên đồng ễnh ộp Vang trời chiều đưa những tiếng kêu mưa.
Trời lóe nắng, chợ vào đầy những nắng Đầy những người chen chúc họp...mồ hôi. Các mẹt bún bày ruồi không hở trắng. Các sàng dưa bán nhặng kín xanh tươi.
Đây, góc quán bà già ngồi rũ nóng. Kia, cửa lều ông lão quạt khăn tay. Chó le lưỡi ngồi thừ nhìn cũi đóng, Lợn trói nằm hồng hộc thở căng giây.
Trong khi ấy, tiếng rao mời nhớn nhác, Những hàng chè, hàng nước chạy va nhau. Nhưng đắt nhất có chị hàng bán quạt Ngồi trước đình không kịp đếm tiền xâu.
Mưa vừa tạnh, nắng bừng trên quán mới, Trên cây đa lấp loáng gió lao xao Trên những giải lưng điều bay phấp phới, Các cô nàng lơ lẳng nón quai thao.
Chợ đông quá! Chỗ này vài chiếu bạc, Những chàng trai ô mới mở dương vây; Cười nói, nói luôn mồm và chỗ khác Mấy cụ ngồi nhắm rượu gật gù say.
Nhưng đông nhất quán hàng người đoán thẻ - Một lão già kính trắng, bịt khăn đen - Các cô gái chen nhau vào, vui vẻ Nghe Thánh truyền sắp đắt mối lương duyên.
Tiếng pháo nổ- nổ qua vài tiếng pháo - Một ông già trịnh trọng rước hương đi. Cười theo bước, vài chàng trai trâng tráo Mấy cô nàng bỏm bẻm nhai trầu thi.
Chú rể thẹn, ngập ngừng đưa bước chậm Quần chúc bâu sột soạt chưa phai hồ. áo nâu thắm cô dâu nghiêng nón thấm Đôi má đào trào lệ nhớ nhà cô.
Rồi thì đến một, hai bà lão. Người vải điều, người cầm chuỗi chinh xu Hai bên đường lũ trẻ con thao láo Giương mắt nhìn quên vạch yếm vòi bu.
Kèn trống nổi dàn hàng cờ đối lướt Theo gió chiều phất phới trắng sương tang. Đàn, sáo nhịp dài đưa đường não nuột Cỗ quan tài lẳng lặng tiến nghiêm trang.
Theo liền cữu vài ba ông chống gậy Dăm bảy bà rũ tóc khóc sầu bi. Một hai người rắc các thoi vàng giấy Và đưa trầu mời những khách theo đi.
Hết đường xóm quanh co rồi hẻo lánh Rẽ lối đồng cờ ngập lúa rầu bông. Đám vào mãi trong sương chiều hiu quạnh Họa tiếng trùng rên rỉ khóc thu không.
Trăng thanh sáng, gió nồm thoang thoảng mát Trước sân đình người kéo đến như nêm. Một đám xẩm đang bắt đầu ca hát, Cả trai làng ngẩn mặt đứng nghe, xem
Từ sa mạc, trống quân rồi hát lý, Cô gái lòa gõ nhịp mắt lơ mơ. Ông già lặng điềm nhiên ngồi kéo nhị, Thằng cu con ngong ngóng ngửa thau chờ.
Bỗng một loạt xu đồng reo xủng xoẻng Nối theo cùng một loạt tiếng cười vui. Cô gái lòa cúi đầu nghe bẽn lẽn. Xúm quanh nàng những tiếng gọi đùa chơi.
Hơi gió thoảng tơ đồng bay thoảng gió Bên đầm sen nước loãng lọc trăng hè. Buồn xa vắng một nỗi buồn nhơ nhớ Mây tần ngần ngừng lại sau bờ tre...
Trời dịu lặng, cỏ cây cùng đứng lặng, Tiéng đàn lên mỗi lúc một nâng sầu. Trên khoảng biếc mắt sao nhìn thăm thẳm Đây tiếng lòng? Hay đấy tiếng đêm sâu?
Xôn xao quá! Trong tơ đồng yên quá! Buồn xôn xao thức tỉnh những tâm hồn. Đã chợp mộng trong lòng đêm êm ả; Bật thở dài lành lạnh ý cô đơn.
Trời tối quá! Bên ngoài trời tối quá! Những cây nêu tiếng khánh khẽ khua thầm, Những cung vôi trong sân như mờ xóa, Những giấy điều trước cửa dán đen thâm.
Quanh bếp ấm, nồi bánh chưng sùng sục Thằng cu con rụi mắt cố chờ ăn, Đĩ nhớn mơ chiếc váy sồi đen nhức, Bà lão nằm tính tuổi sắp thêm năm.
Bỗng tiếng pháo đẹt đùng xa nổ, báo Ngoài đình trung làng đã tế giao thừa Cả nhà vội giật mình không ai bảo Cùng đứng lên thăm bánh chín hay chưa!
Vườn vắng gió,ve sầu im tiếng hát, Ao đầy bèo, đom đóm rủ nhau bơi. Trời quang mây, cánh diều bay hóng mát Tận Ngân Hà buông giọng sáo chơi vơi.
Nhà trong xóm đèn mờ qua tấm rại, Các ông già ra võng hát thơ xưa. Những đàn bà lên khung ngồi dệt vải Tiếng thoi gieo cùng điệu nhịp nhàng đưa.
Ngoài đồng lúa một vài cô tát nước Múc trăng lên theo tiếng hát mơ màng. Thấp thoáng bóng trên sông đào phía trước. Bọn trai làng bơi tắm nói cười vang.
Trời nắng dần và nóng dần... ngoài quán Các người đi đã đội thúng lên đầu. Chợ ồn lên những tiếng chào mua, bán Với tiếng người chen chúc gọi vang nhau.
Đây mấy mụ chổng mông lên khảo gạo, Kia một cô chúm miệng húp canh riêu, Bác thợ cạo đè vội đầu khách cạo, Thầy bói ngồi gieo quẻ xuýt xoa kêu.
Bỗng cả chợ đổ xô nhìn... mất sắc! Một đám người huỳnh huỵch đuổi theo nhau - à, đó là những người đi bắt cắp! Họ thản nhiên lại bán lại mua đều.