Chị đi từ nơi công tác Với chiếc khăn sô thắt trắng ngang đầu Bọn Mỹ mới giết anh Bao nhiêu đêm thâm quầng đôi mắt Phải tìm đến nơi chồng Nơi còn lại nỗi đau! Nhưng anh vẫn đứng kia, giữa hoang tàn đổ nát Cùng với nhân dân dân nổi chiến hào - Giải khăn sô chị để tang chiến sĩ Góc hầm này, phòng hạnh phúc, vui sao!
Tay đồng chí thân yêu xếp đặt Nửa trái bom bi, thơm mát hoa nhài
Có tranh bé má tròn cắt trong họa báo Có chè ngon, và cá hộp, rau tươi.
Anh chưa kịp ngồi đôi với chị Chưa kịp đưa tay đón bát cơm mời Ngoài cửa hầm đã rung lên bom Mỹ Anh vội vàng ra, ban đón giặc trời!
Còn mình chị, nhìn gian phòng hạnh phúc Nửa trái hom bi, thơm mát hoa nhài. Em bé cười trên vách hầm béo núc - Giữa đạn bom này, đâu riêng nở mình vui?
Rồi khi dứt tiếng bom, khi bắn ngã giặc trời Anh quay lại căn phòng hạnh phúc Thư chị viết còn tươi nét mực: !"Được gặp anh rồi, em có trọn niềm vui"
Xin cám ơn bạn bè, đồng chí Phòng hạnh phúc chưa dành riêng chiến sĩ Em cũng còn nhiệm vụ nơi xa Chúc các anh vui, khỏe ở nhà!
Bạn bè đến chật hầm, ngồi nghe thư chị Và đêm ấy, tiếng súng giòn diệt Mỹ. Từ căn phòng hạnh phúc vang lên. Lẫn tiếng cười, tiếng của cả yêu tin.
Tôi đón tin vui Hà Bắc GIữa trời Hà Nội trăng tròn. Con số trăm linh hai biết mấy yêu thương. Tôi thầm để lòng tôi lắng đượm.
Quê hương! Những đồng bằng sông Đuống Mùa về năm tấn cầm tay Nhrmg đồi sỏi Hiệp Hòa đã khoác xanh cây! Những mương máng Bạch Đằng hắn dang dậy sóng Khoai Trung Hòa đã đi từng luống rộng. Ruộng chia bờ thửa, bờ vùng. Mía ngọt An Châu. Quýt đỏ sông Thương Con số hơn trăm tô ngời rực rỡ. Tôi bâng khuâng thầm nhủ Bàn tay cầm bút? Cầm cày? Của những chàng trai Yên Thế Những cô gái cầu Lim? Nội Duệ? Tóc Bạch Đầu quân sáng ngọn Ninh Sơn. Trung đội Bão-đài trên đỉnh thượng nguồn. Những bàn tay ba đời giết giặc. Những bàn tay làm nên nước bạc, cơm vàng.
Nay hạ máy hay thù hơn trăm chiếc.
Con gái nhớ thương ơi! mẹ biết. Hôm nay con cắp sách đến trường. Bím tóc ngoắt tin vui. Có bàn tay con múa Có bàn tay con tô đậm chữ. (Quê ta giết giặc hơn trăm)!
Con về sơ tán hai năm Quê hương nuôi lớn Mẹ muốn hôn con
Khuôn mặt nhỏ hồng hơn hớn Một trăm linh hai chiếc hôn mừng Xa Hà Nội-Về con đã góp chiến công chung.
Hà Nội đêm 17 tháng 10 năm 1967 Kỷ niệm ngày Hà-bắc bắn rơi chiếc máy bay thứ 102
Kính tặng đồng chí, đồng bào xã Yên Thạch, huyện Yên Bình tỉnh Yên Bái đã nhường quê cũ làm hồ thuỷ điện Thác Bà lên Bảo Ái xây dựng quê mới, Kỷ niệm ngày đoàn nhà văn Trung ương lên thăm đã nói chuyện với bà con qua điện đài của đồng chí đội trưởng.
Chúng tôi chào bà con Bảo Ái Trước diện dài người dội trưởng chỉ huy Tiếng tôi qua đồi sở rừng chè Lên miếng ruộng bật thang mới vỡ Vượt tảng đá ai dào, lăn lóc, bò. Qua lùm nứa xưa bùn thụt cả trâu cày. Nay đã thành thửa lúa xanh mây Để tới bà con, mang lời chào hạnh phúc. Hỡi những mẹ già đầu bạc Chóng gậy lên đường, tạm biệt quê hương Người vợ đảm, hiền một nách mấy con Những đảng viên già xung phong đi trước Chiếc lán đầu tiên trên rừng đất thụt Quyết vỡ hoang thành ruộng cấy ba mùa Những con trai đánh góc, bốc trà. Những con gái, đạp bùn thay cuốc. Măng chấm muối làm canh, chiều rét ngọt Nước uống quên cơm, trưa nắng đổ chân mày Mang nỗi nhớ quê xưa, xây dựng quê này Con sông chảy cũng theo vào giấc ngủ.
Mười năm!... mười năm!... không ai quên làng cũ Dưới mái nhà sàn rủ bóng cam xưa. Qua chín đầu tiên đặt trước bàn thờ. Mang tính nghĩa đất phù sa thắm đỏ. Hái lá trầu cay, chòi buồng cau xoè gió Mắt mẹ già sống lại thuở thanh xuân.
Ao mới đào lên, dưới máng nước lần Rào rạt vịt đùa sóng nước. Trống nghỉ làm đồng, người về hừng lửa bếp Cuộc sống đang lén như rừng sở búp hồng.
Ngoài xa kia mặt hồ lớn, dang dâng. Máy thủy diện sắp về reo chắn thác. Đã in sâu đáy nước Hình ảnh người ra đi Hình ảnh một làng quê...
Một làng quê trên bờ sông Chảy. Ruộng đất phì nhiêu, phù sa thắm bãi. Những mía cam chín ngọt quanh làng. Bắp cải tròn cuộn gió mùa đông. Những trái ngô vàng, chuối vườn quả nặng. Những tôm cá xúc giữa đồng trưa nắng. Bát canh đậm, chén nước đường thơm. Làng xóm quây quần, hợp tác yêu thương. Với tất cả bao nhiêu kỷ niệm Nhưng tất cả đã nhường hồ thủy diện Tất cả đã ra đi... Cùng đến nơi này, xây dựng, làng quê.
Hỡi bà con Bảo Ái Chưa thấy mặt người, nhớ dài truyền tiếng nói Mai đây rừng sở vươn cao Điện tràn sâu khắp lũng, đuổi mây vào Chúng tôi lại về thăm quê mới
Có ai Nam Hà? Ai Thanh Hóa? Có ai Hà Bắc-Lạng Sơn? Hà Nội, Vĩnh Phú có đây không? Tiếng náo nức từ Trường Sơn vang vọng Từ giữa phá trăm cánh buồm mở rộng. Từ đêm giao thừa xe ngược, xe xuôi Cả hậu tuyến ra đi Tiếng gọi bồi hồi... Hà Nội dâu? Đâu Thái Nguyên? Đâu Hà Bắc? Đường gặp gỡ dù phút giây ngắn nhất Ta dốc ba-lô như dốc nỗi vui mừng Nhát dao anh cắt nửa bánh chưng Bó hoa em lưng đèo hái vội
Phấn khởi chào nhau Tiếng cười Tiếng nói Có cái gì ấm áp thương yêu Nâng bước ta đi sung sướng, tự hào Thanh Hóa đâu? Nam Hà đâu? Đâu Hà Bắc? Đêm xuất kích gọi nhau chưa tỏ mặt. Ôi! cái nghĩa đồng hương đã đủ nhất Cùng một dòng sông, dãy núi cùng quê Cùng một con đường làng xóm tiễn ta đi Cũng một cánh đồng người yêu vào hội cấy Cũng nghe xa tiếng còi nhà máy Cùng biền, cùng trời ăn cá nục cá cơm Cùng điệu chèo quan họ, xầm xoan Hò sông Mã cùng dài đêm nước chảy...
Trước mắt ta dù bom rơi lửa cháy Bạn đồng hương dù chưa rõ tên nhau Chưa kịp tâm tình lấy một đôi câu Nhưng ta hiểu cùng tiến lên phía trước
Phải cùng hắn quân thủ ngã gục Cùng trả thù cho cả xóm làng ta Cùng giữ quê hương, giữ lấy nước nhà. Hà Tây đâu? Hải Phòng đâu? Đâu Việt Bắc? Đâu Tuyên Quang? Đâu Cao Bằng? Đâu Hà Bắc? Ôi! Tổ quốc là tất cả đồng hương Giữa chiến hào Rộn rã tiếng yêu thương.
Tôi đứng ngắm nương đồi thoai thoải Xanh xanh, tít tắp màu xanh trải. Những búp tơ non óng mượt mà Những búp chè xuân chát ngọt, thơm hoa.
Tiếng hát đã lên nương, nhịp nhàng ngân vút Bàn tay ai đang nảy phím dương cầm. Không, những bàn tay nhanh nhanh bắt búp Hay bắt về anh biếc của mùa xuân.
Những bàn tay của người vợ đảm. Tiễn chồng đi, mùa lại đốn chè Từng buổi mưa sương, từng đêm giá lạnh. Nhớ thương đồn lưỡi phảng loáng sao khuya
Ơi những người chồng! mồ hôi anh đã đổ Tưới gốc chè này, cho đất Bắc thêm xanh. Ai hiểu tình ai: trái tim chia nửa Ở hậu phương này, em tiếp tay anh.
Gian khổ có, nhưng sao bằng trong ấy. Ta gắng thi đua mình lại nhủ mình. Khi tầm bom đã bao trùm nương rẫy Búp chè xuân dù sém Phải lên xanh! Tiếng hát, tay đây tiếng tâm hồn? Không, chỉ có tiếng hái chè dào dạt: Tôi nhìn những lẵng xanh ngan ngát Thoăn thoát theo người, xuống núi, lên nương.