Mới hửng sáng, đàn chim còn ngái ngủ Trên chòm đa buông rễ ướt bên đình. Hạt sương sớm đã trao tay gió rũ Khắp mái lều rung bóng mặt trời xinh.
Mấy ông lão khiêng vào lồng lợn giống, Mấy bà già quẩy đến gánh bèo non. Mụ bán cá đặt thúng ngồi chửi đổng, Chị hàng rau mất chỗ chạy lon ton.
Rồi gạo, vải, bún, quà, rồi bánh trái Lần lượt bày trong những tiếng lao xao. Lặng lẽ nhất có vài người thầy bói Bước gậy lần như những bước chiêm bao.
Đê đã vỡ một đêm mưa tầm tã Nước băng sông ồ ạt chảy trôi đồng Làng xóm lụt chìm đi bao mái rạ, Bao cây vườn mất tích giữa mênh mông.
Trưa nay nắng, bình yên sao đẹp quá! Mây nhởn nhơ đi dạo khắp phương trời. Nhưng dưới nước lững lờ theo tiếng quạ Bao thây người vơ vẩn giữa giòng khơi.
Rồi đêm tối khi vừng trăng rãi sáng Nước như gương phẳng lặng ánh mơ màng. Từng tiếng cú rúc dài trong thảm đạm Như oan hồn kêu khóc giữa mênh mang.
Gió hiu hắt gieo vàng muôn cánh lá, Trời âm u mây xám bóng sương chiều. Làng xóm ngập nhà nhà trong khói tỏa Vẳng đưa lời khóc mã lạnh hiu hiu.
Trong chùa, điện hương đèn nghi ngút sáng Tiếng mõ, chuông hòa nhịp trống bên đình. Lời cầu cúng truyền theo làn khói thoảng Quyến cô hồn nương gió lại nghe kinh.
Ngoài đê rộng bồ đài nghiêng đổ cháo Lễ chúng sinh từng bọn một ăn mày. Cùng lẳng lặng như bóng ma buồn não Dắt nhau tìm nơi cúng để xin may.
Trời trong sáng, trăng tròn lơ lửng gió Đồng mờ sương khóm chuối lặng mơ màng Những ao biếc ngâm sao đầy nước tỏ Bụi tre ngà lơi lả uốn lưng cong.
Trong đường xóm trống chiêng chung nhịp nổi Trẻ con theo sư tử rước vang ầm. Ngoài đình sáng tiếng cười chen tiếng nói Gái trai làng ra họp hát trống quân.
Trong khi ấy phất phơ khăn với áo Các bà đồng ra điện lễ, cười vui. Nghiêm lặng nhất có vài ba ông lão Thả con thuyền uống rượu với trăng trôi.
Gió may nổi bờ tre buồn xao xác! Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây; Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay.
Trên đê cỏ dựt diều sa đứt sợi, Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe Trong thôn xóm hóa vàng nghi ngút khói Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè.
Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới, Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương. Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.
Trên nóc đình mặt trời vừa đứng ngọ Nắng vươn mình đuổi những bóng râm lui; Tiếng lào xào tắt dần trong to nhỏ. Ngoài cổng lều lần lượt từng người chui.
Một bà lão xót xa tiền hết... mãi! Mấy thằng cu hớn hở được tò-te. Vài cái đĩ vui cười mừng nón mới, Quên trên vai gánh nặng quẩy mau về.
Mặc bô lão rượu say cười chuếnh choáng Ô móc vai thất thểu cố theo sau. ở lại chợ nhìn người mua dần lảng Bọn ế hàng ngán ngẩm với ruồi bâu.
Trời trong biếc không qua mây dợn trắng Gió nồm nam lộng thổi cánh diều xa Hoa lựu nở đầy một vườn đỏ nắng, Lũ bướm vàng lơ đãng lướt bay qua.
Trong thôn vắng, tiếng gà xao xác gáy Các bà già đưa võng hát, thiu thiu Những đĩ con ngồi buồn lê bắt chấy Bên đàn ruồi rạc nắng hết hơi kêu
Ngoài đê thẳm, không người đi vắng vẻ Lũ chuồn chuồn giỡn nắng, đuổi nhau bay Nhưng thỉnh thoảng tiếng nhạc đồng buồn tẻ Của vài người cỡi ngựa đến xua ngay.
Tôi đã nghe... Tiếng vó ngựa của Scăng-đéc-béc còn vang từng mây ở Cơ-rui-da.
Vang trên thung lũng Ti-ra-na. Vang trên ngọn rừng ô-liu lá bạc. Vang trên những đồi nho bát ngát. Tiếng vó ngựa đi đạp xác quân thù Từ năm thế kỷ xa xưa Trong lòng bạn tự hào biết mấy!
Người bạn An-ba-ni ơi! Tôi đến đây Gặp rất nhiều đài liệt sĩ Gặp những bà mẹ gầy thương nhớ chồng con. Gặp những em bé gái giống con tôi, xách giỏ đi chợ
Sỏi đá hãy còn Đồi trọc chưa phủ xanh cây Nhưng điện đã về tận rừng sâu hẻo lánh. Ruộng không còn bờ Nước đang leo núi. Nhà năm tầng, bảy tầng Mang cửa kính mặt trời sáng chói.
Cuộc sống bạn đang lên Xe ủi đất bật tung núi đá Rừng ô-liu. tiếp rừng nho xanh lá. Những nhà máy tự động, tối tân. Những đồng lầy xưa, nay ngập lúa mì vàng Người phụ nữ đã rứt khăn chàng mạng Đeo súng theo cách mạng. Lưới búa chim giơ cao Tự hào Lao động như nam giới.
Những cụ già đi giày mới Vui vì cỏ nước tự do Đất nước tuy còn cảnh giác bóng thù Cánh Đại bàng bay vút. Việt Nam chúng tôi ở rất xa. Nhung rất gần bạn hôm nay Trong chiến hào từng trong nước trái vả. Bạn gửi sang từng cốc ngọt đầy.
Cám ơn tình bạn thân yêu Dưới bóng ô-liu Tôi đã nghe mối tình đoàn kết Từ Scăng-đéc-béc Chúng ta tay nắm chặt tay Là quân thù phải chết!
Khi tiếng pháo gầm dựng sóng lộn mây cao Khói trắng mênh mông bọc kín thân tầu giặc. Làng xóm hò reo, mẹ già rơi nước mắt - Con gái ơi! con đã trả thù làng!
Lều chỉ huy có Đảng yêu thương Cô gái chắc tay trận đầu vượt sức. Nòng pháo lớn không cân tầm vóc. Tai bị ù vì tiếng nổ chưa quen. Trước mắt cô cát cháy cây đen Làng xóm đã vào sâu lòng đất.
Biết mấy khăn tang tuy không hẳn mái tóc Nhưng đã hằn sâu tận chí căm thù. Tàu địch cháy rồi! Trời biển lại về ta. Cái buổi tung buồm lên biển rộng: Niềm vui lớn reo từng con sóng. Cá lại về hợp tác trắng sân phơi! Vị ruốc đậm đà ngọt bát cơm khoai. Lang, sẵn vươn xanh trong tầm bảo vệ.
Có ai nghe tiếng đất âm thầm? Đã một trăm năm từ ngày mất nước Giữa đồi sỏi sim mua thưa thớt Giữa bụi, bờ xao xác tre gai Giữa cánh đồng chó chạy hở đuôi Cấy đứng, gặt ngồi đất không lấm cẳng Có ai nghe tiếng than miền đất trắng?
Từ năm mươi vạn năm xưa Đất ta sinh từ lòng đá Qua những ngày băng giá Nắng bốc băng tan, mưa đổ sói mòn Mặt trời nung đá vụn đầu nguồn. Nước cuộn đến hòa thêm dinh dưỡng.
Ta theo dòng sông Cầu chảy xuống Thành phù sa bồi đắp ruộng đồng Thêm những tay người vun xới ươm trồng. Trăm năm trước đất nằm xanh bóng mát. Cây đứng đầy ôm, ruộng đồng tươi ngát
Trăm năm sau đã là đất bạc màu Ôi! ai biết nỗi thầm đau? Khi ruộng đất vào tay giặc cướp Những người nông dân đói khát. Cúi mình trên thửa ruộng độc canh. Hai vụ chiêm, mùa nước sũng bàn chân Đất dầm, cơm nắng Bờ cao, thấp... bàn tay vào ngăn chặn? Nước rửa trôi màu mỡ dần mòn Lúa gặt về đầy một nhà rơm.
Hạt thóc nhẹ tênh như bụng ngụm gầy, lép Rồi sưu, thuế, tức, lô cho cả bầy ăn hiếp Người bỏ lên rừng phát rẫy làm nương Mặc cho nước lũ lối mòn Đồi lại đồi năm trơ sỏi cát.
Kể sao hết cuộc đời xơ xác Những bà già dũi tép khắp đồng chiêm Những chão thừng vặn cả cột xoan nghiêng. Những cô gái tha phương cây mướn. Đời phụ nữ như cá rô khô dưới ruộng Rạ ngắn lợp nhà chả kín kèo tre.
Ai có nghe tiếng than miền đất bạc? Đất phụ người? hay người phụ đất? Những buổi chiều mờ xám sương dông Mưa miên man gió hú khắp đồng Từng đoàn rách rưới Bị nát đeo vai gánh con lủi thủi. Đất chẳng nuôi người, người đành bỏ đất ra đi Ai có nghe... nghẹn ngào tiếng đất!