Xin anh đấy, đừng an ủi em, để em được đắm mình trong nỗi đau ấy, vì hơn bao giờ hết, em cảm thấy mình cần phải đau nhiều hơn nữa, để thấy rằng nỗi đau này cũng chẳng là bao.
Xin anh đấy, đừng an ủi em, vì những lời an ủi của anh, dù có xuất phát từ tận đáy lòng, cũng không thể giúp em quên đi kí ức kia, có chăng chỉ là khiến em cảm thấy bản thân mình đáng thương biết mấy.
Xin anh đấy, đừng an ủi em, vì sau những gì mình cảm nhận được, em có thể vững vàng tiếp bước trong tương lai.
Xin anh đấy, đừng an ủi em, em không cần người giúp em mỉm cười, chỉ cầu một người có thể im lặng cùng nỗi đau ấy.
Xin anh đấy, đừng an ủi em, vì mỗi lời anh nói, em sợ niềm kiêu hãnh mong manh em gìn giữ sẽ vỡ đi trong nháy mắt.
Xin anh đấy, đừng an ủi em, hãy cứ lặng im như thế….. im lặng….. nhẹ nhàng….. đi vào trái tim em…. Xin anh đấy!