Hàn Diễm gỡ bỏ mắt kính, tựa lưng lên chiếc ghế dựa mềm mại, chậm rãi xoa lên hai bên thái dương, trán khẽ nhăn, bộ dáng có vẻ mệt mỏi. Văn phòng hội học sinh vốn đã rất yên ắng, giờ lại có vẻ lạnh lẽo lạ thường, tựa như tính cách của chủ nhân nó vậy. Hàn Diễm nhắm mắt, khẽ thở dài một hơi…
- Hội trưởng, vất vả rồi! – Tiếng nói dễ nghe vang lên trong căn phòng, phá tan không khí tĩnh lặng, đưa vào một luồng chảy ấm áp, xua tan sự lạnh lẽo nơi đây
Người kia cũng cười, giọng cười nhẹ bẫng. Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, nét đẹp trong sáng, thuần khiết không chút tì vết, tựa như thiên thần trên trời kia, luôn khiến cho người khác cảm thấy yêu mến, muốn thân cận… Mái tóc ngang vai được buộc gọn, để lộ vầng trán cao, chiếc mũi nhỏ, đôi môi xinh xắn đỏ hồng cùng nụ cười ngọt ngào, đáng yêu, đó không ai khác ngoài Huyền Điệp – Hội phó hội học sinh của đại học Thanh Diệp.
- Là do tỷ tỷ dạy dỗ tốt thôi ~! Phải rồi, tỷ tỷ, lát nữa tam tỷ sẽ qua đón chúng ta, trưa nay mọi người có hẹn tại nhà hàng Tân Phong!
- Đã biết, ta ngủ một chút, đến giờ muội nhớ đánh thức ta dậy!
- Được! – Huyền Điệp gật đầu – Vậy muội ra ngoài trước, tỷ cứ từ từ nghỉ ngơi!
Chờ cho Huyền Điệp ra ngoài sau, Hàn Diễm cũng đứng dậy, đi về phía cánh cửa gỗ bên trong cùng của văn phòng. Văn phòng Hội trưởng hội học sinh được thiết kế rất tiện lợi, gồm có phần bên ngoài dùng làm nơi xử lý công việc, và một căn phòng nhỏ khác bên trong cùng một phòng tắm, dùng để nghỉ ngơi. Hàn Diễm mệt mỏi ngã mình trên giường, nhắm mắt liền ngủ...
---------------------------
- Diễm! Điệp nhi!
Vừa bước ra khỏi cổng trường, Hàn Diễm cùng Huyền Điệp đã bị một tiếng gọi khiến cho giật mình. Quay đầu nhìn lại, một mái tóc nhuộm màu tím trầm ánh lên trong màu nắng vàng nhàn nhạt, cô gái phía bên kia đường mặc một thân quần áo thể thao, cả người ngập tràn sức sống, nụ cười hào sảng luôn hiện diện trên khuôn mặt thanh tú, khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy thân cận. A Tử bước nhanh qua phía bên này, lôi kéo tay Hàn Diễm, liến thoắng một tràng:
- A, ta chờ 2 người thật lâu a, làm cái gì mà lề mề vậy. Đại tỷ, nhị tỷ cùng Tiểu Vũ đã đến Tân Phong trước rồi, chúng ta mà tới muộn thể nào cũng sẽ bị đại tỷ mắng một trận cho xem. Mà ta nói nha, Điệp nhi muội như thế nào lại có vẻ gầy hơn trước, nhìn muội như vậy thật giống gió thổi qua liền bay mất hút luôn. Uy, Diễm, ngươi làm chi nhìn ta như vậy a???
Hàn Diễm không nói gì nhìn trời, mặc kệ ai đó lải nhải bên cạnh, bước qua đường, nhìn về phia chiếc xe ô tô màu vàng chói mắt nổi bật giữa phố, khóe môi hơi run rẩy, mí mắt giật giật, cuối cùng tất cả đều hóa thành tiếng thở dài đầy hàm nghĩa. Mà Huyền Điệp khi đó, chỉ cùng A Tử đáp lời, thỉnh thoảng lại ngó qua bên Hàn Diễm, trong lòng cũng cười đến mau rút gân, nếu không phải muốn giữ gìn hình tượng, nàng thật muốn đương trường cười to. “Tứ tỷ a, ghét nhất là chiếc xe này của tam tỷ, lí do thôi, cũng đơn giản, vì cứ đi xe này, đảm bảo thể nào cũng gặp xui xẻo. Như một lần đang đi giữa đường cao tốc, đột nhiên mất tay lái, loạng choàng suýt chút đâm vào hàng xe đi trước, người lái là tam tỷ thì chỉ xây xát chút ít, trong khi tứ tỷ lại phải nhập viện vài ba ngày với cánh tay bó bột. Hay một lần ra biển, xe vừa đỗ, vừa kịp đặt một chân lên nền cát trắng, không hiểu tam tỷ vô ý kiểu gì dẫm phải chân ga, chiếc xe mất khống chế vút lên một đoạn, tứ tỷ lúc đó cũng đã ngã xuống mê man mất nửa ngày. Ai, quả là nói có bao nhiêu xui xẻo liền cho bấy nhiêu xui xẻo a~”
Hàn Diễm dừng dừng trước cửa xe, do dự nghĩ không biết có nên gọi taxi đi trước không, A Tử thấy vậy liền vẻ mặt cam đoan kiên quyết sẽ không xảy ra chuyện gì, lần này tuyệt đối cẩn thận, tuyệt đối an toàn. Bán tin bán nghi nhìn A Tử một hồi, rồi liếc mắt Huyền Điệp ở một bên đang cười trộm, liền cẩn cẩn dực dực chui vào trong xe...
Quãng đường đến Tân Phong quả thực như lời A Tử cam đoan, bình an vô sự, vừa xuống xe, nhóm người đi thẳng vào nhà hàng, bước lên tầng hai, nơi hẹn gặp của nhóm người ngày hôm nay....
------------------------------
Trong lúc đó, tầng hai, phòng VIP số 1, hai cô gái đang vây quanh một chiếc bàn tròn. Ngồi giữa là một mỹ nhân kiều mị, sóng tóc buông dài thả xõa sau lưng, đuôi mắt dài, lông mi cong vút, toàn thân ngập tràn mị lực, vừa có chút lười biếng vừa huyễn hoặc lòng người, khuôn mặt xinh đẹp lúc này trông có vẻ mơ màng, lẳng lặng nhìn qua cửa sổ...
- Đã đến rồi! – Bạch Linh lên tiếng, thanh âm cũng giống như chủ nhân nó vậy, mị tới tận xương cốt...
- Vậy sao... – Một cô gái khác trong phòng đáp lời, bàn tay linh hoạt vẫn lướt trên bàn phím laptop, ánh mắt không dời khỏi màn hình, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tựa gió xuân, ấm áp dịu dàng, cũng khiến người khác an tâm vô cùng – Có vẻ lần này đến sớm hơn lần trước hai mươi ba phút!
- Thiên Băng, nghe bảo vừa rồi A Tử vừa tham dự cuộc thi võ cổ truyền toàn quốc?
- A, đúng vậy, còn giật giải nữa!
- Ài, cái con nhỏ này, cả ngày chỉ đánh đánh đấm đấm, tỷ thật lo cho tương lai nó sau này không ai dám lấy!
- Ha ha, cái gì đến cũng sẽ phải đến thôi, đúng không, Hạo Vũ! – Thiên Băng quay sang huých nhẹ khuỷu tay người ngồi cạnh, kẻ từ nãy tới giờ không nói một câu nào, nay khóe miệng vừa nhếch lên, chưa kịp phát ra âm thanh nào, thì “Phanh” một tiếng, cửa phòng đã bật mở, nơi đó, là ba khuôn mặt, một cười toe toét, một cười nhẹ nhàng, một bình thản lạnh băng.
- Đại tỷ, nhị tỷ, Tiểu Vũ, buổi trưa tốt lành! – A Tử dẫn đầu bước vào trước
- Chào mọi người! – Bạch Linh gật gật đầu – Đã lâu không gặp!
Chỉ thấy Huyền Điệp hai ba bước nhanh chóng tiến về phía ba người kia, cấp cho mỗi người một cái ôm cùng một nụ hôn chào hỏi lên má, đặc biệt còn dừng lại trước Tiểu Vũ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá cân đo kỹ lưỡng, ánh mắt quỷ dị khiến cho khuôn mặt tuấn tú khẽ run rẩy.
- Tiểu Vũ, lâu ngày không gặp, càng ngày càng xinh đẹp a!
- Điệp nhi, xinh đẹp là từ dùng cho con gái! – Tiểu Vũ vẻ mặt đề phòng, mắt to chớp chớp, thoạt nhìn đáng yêu giống con thỏ nhỏ, khiến cho người ta chỉ muốn cắn một cái
- Cũng vậy cả thôi! – Huyền Điệp bẹo bẹo má con thỏ, thỏa mãn kéo ghế ngồi xuống
- Khụ, tiểu muội a, chúng ta biết muội đối với Tiểu Vũ có bất lương ham mê, nhưng cũng đừng tỏ ra quá rõ ràng như vậy, dọa chạy Tiểu Vũ, xem tỷ như thế nào làm thịt muội! – A Tử ngồi kế bên, vừa cười gian vừa dọa dẫm
- Ai u~, được rồi, mấy đứa muốn đùa cứ đùa, tỷ đây gọi món, đói muốn chết rồi! – Bạch Linh lười biếng vớ lấy thực đơn.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, thoải mái, thỉnh thoảng A Tử cùng Huyền Điệp thay phiên nhau trêu ghẹo Tiểu Vũ, khiến cho khuôn mặt đáng yêu đỏ lựng lên, tai cũng đỏ, dần có xu hướng lan xuống phía cổ. Thiên Băng thì cùng Hàn Diễm bàn về một vài vấn đề sao Hỏa nào đó mà chỉ có hai người mới hiểu. Bạch Linh thôi, đương nhiên là tập trung vào ăn rồi.
- Ăn xong muốn làm gì?
- Về nhà muội! – A Tử giơ tay nói
- Làm gì vậy?
- Tối nay ông nội tổ chức triển lãm đồ cổ, nghe nói còn có đấu giá, muội định rủ xem mọi người có hứng thú tham gia không!
- Ừ, ý kiến không tệ, đồ cổ nhà A Tử luôn có những trang sức rất đẹp! – Bạch Linh đưa tay vuốt vuốt tóc
- A, phải rồi, còn nữa! – Nói đoạn, A Tử vội lục lục tìm tìm trong balo, dưới ánh mắt tò mò chuyên chú của mọi người, lôi ra từ trong đó một chiếc hộp dài khoảng mười lăm, mười sáu phân được làm từ một loại gỗ chỉ nhìn qua đã biết quý giá. Chiếc hộp trông có vẻ cũ, tản mát ra một loại khí tức cổ xưa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. – Đây là quà của ông nội tặng ta cùng mọi người, nghe nói là phát hiện ra trong một lăng tẩm dưới lòng đất, hiện còn chưa phát hiện được bất cứ thông tin gì về nó, chỉ biết trong đó có rất nhiều đồ cổ có giá trị, mà chiếc hộp này, là thứ ông nội đặc biệt tặng cho chúng ta a~!
- Này là... – Hàn Diễm tiếp nhận chiếc hộp, mở ra, ánh mắt liền bị mê hoặc. Bên trong hộp gồm sáu chiếc nhẫn, kiểu dáng đều có đôi chút khác biệt, nhưng là tất cả đều tản mát ra một loại thất thải quang mang, giống như những chiếc nhẫn biết đổi màu vậy, lúc màu xanh, lúc màu đỏ, lúc màu trắng, lúc màu hồng... liên tục không ngừng, ngoài ra, phía bên trong lòng nhẫn đều có chung một kí hiệu, chỉ là thời gian đã lâu lắm, đã làm mờ đi những kí hiệu đó, muốn nhận cũng không nhận ra
- Thực đẹp! – Bạch Linh say mê cầm lên một chiếc nhẫn, đặt trên lòng bàn tay ngắm nghía.
- Rất tinh xảo! – Thiên Băng cũng tiếp nhận một chiếc, trực tiếp lồng vào ngón tay
Tiếp sau đó, lần lượt đến A Tử, Hàn Diễm, Huyền Điệp và Hạo Vũ đều lần lượt đeo nhẫn lên. Một hồi bàn luận lẫn bình luận vang lên, ăn uống xong xuôi, mọi người đều vui vẻ kéo nhau đường tới nhà của A Tử, không một ai để ý tới, sáu chiếc nhẫn, hiện giờ đều lóe lên một sắc sáng khác thường...