Rượu Giang Dương thành, cờ treo cao, gió thổi ấm áp Kia một năm nàng hái hoa bên con sông nhỏ Quay đầu lại cười định đoạt nhân duyên Thề non hẹn biển bao nhiêu lần.
Lệ Chi mới hái ủ thành một hũ rượu Túy ông giấu trong hầm ba năm Hầu gia hắn nắm trong tay ba trăm quyển thơ Cầu được công danh lẫn áo gấm Cánh buồm cô độc đi xa Nàng chờ năm ấy.
Lầu Nam Định giai nhân tố trang tựa lan can Một chén rượu lại say hồng nhan Một mảnh tương tư gửi nước sông Nhưng không mang tới được Trường An.
Bàn tay trắng ngăn dòng lệ đổ ướt thanh sam Làm tiếng ve ngày hè càng não nề Khóa đồng tâm mở tung hai nửa Từ nay về sau sẽ quên đi tiền duyên Một vò Lệ Chi Xuân vì hoài niệm.
Lệ Chi Xuân Quân vương say xuân mà cười xem Quý phi áo lông vũ khiêu vũ uyển chuyển Trường An hoa gấm Tiếng đàn sáo càng thêm vẻ u sầu Ngọn đèn dầu yếu ớt, hoa chưa ngủ.
Lệ Chi Xuân Thái Bạch say xuân nằm trong hoa Ánh trăng thật uyển chuyển trong hồi ức ở Giang Dương Tiếng nỉ non của chim én Khó khăn khiêng kiệu hoa ba tháng qua đường nước Thục Nghe nói nàng đã có phu quân làm bạn.
“Thành hạ nhân gia thủy thượng thành
Tửu lâu hồng xử nhất giang minh
Hàm bôi khước ái Lô Châu hảo
Thập chỉ hàn hương cấp khách chanh”
[*] Hắn say ngã vào lê hoa, ban đêm có gió lạnh.
Chú thích:
[*]Đây là một bài thơ cổ để ca ngợi thành Lô Châu. Người ta nói thành Lô Châu có sông, có rượu, có thiếu nữ, tất cả đều rất hảo :”>
Lô Châu thành tên cổ xưa là Giang Dương thành
Còn về việc dịch lại bài thơ này như thế nào thì Lạc bó tay :(