Thân phận nhân vật: tiểu công là con cháu thế gia, tiểu thụ là con riêng của đại ma đầu, 2 phe đánh nhau dẫn tới 2 anh đánh nhau.
Tên nhân vật: Nhan Túc Kiếm – Y Lãm Nguyệt
Hoàn cảnh: tiểu Nguyệt rớt xuống vực, gió thổi tốc khăn che mặt, lộ ra dung mạo, tiểu Nhan nhìn thấy nhưng không cứu kịp, ôm hy vọng chỉ là người giống người lập tức chạy về nhà, không tìm thấy người nhưng tìm thấy bức thư tiểu Nguyệt để lại.
Nhan: Tại sao? Tại sao? Nguyệt, ngươi nói cho ta biết tại sao a…
(bức thư từ trên tay rớt xuống)
Nguyệt: Có thể cùng người đi đến bạc đầu, là ước mơ suốt cuộc đời này của ta, bất quá, có lẽ ta không có khả năng thực hiện ước muốn này được nữa rồi.
Nguyệt: Ở bên cạnh người, đắng cay ngọt bùi, tất cả đều là những ký ức quý báu ta tuyệt đối không muốn lãng quên.
Nguyệt: Những ngày cùng người chung sống trong rừng trúc, cũng là những ngày hạnh phúc nhất đời ta.
Nguyệt: Ta từ nhỏ sống cùng mẫu thân, mẫu thân mất, ta liền một mình lang bạt tứ phương, nay đây mai đó, chưa từng có một chỗ dừng chân cố định, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người, ta đã nghĩ, “a, thì ra người ta đang chờ chính là ngươi”, bên cạnh người, chính là nhà của ta…
Nguyệt: Ta trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện cùng người đối địch, chỉ mong cùng người, bình bình thản thản, tiêu dao tự tại mà qua một đời người, không quản giang hồ thị phi, không quản hắc bạch phân tranh… nhưng mà không được, người có trách nhiệm, cũng muốn gánh vác trách nhiệm, ngay từ lúc người quyết định rời khỏi rừng trúc, ngay tại lúc người bảo ta chờ người trở về, ta đã biết, hai chúng ta chắc chắn không thể cùng nhau trở về…
Nguyệt: Người quyết tâm bị hắc bạch phân tranh cuốn lấy, ta cũng chỉ có thể đành bị sóng gió cuốn theo.
Hoàn cảnh: Nhan đại thiếu gia ở trong hỷ phòng, đứng trước mặt tân nương vẫn chưa bỏ khăn phủ nói chuyện.
Nhan: Lâm cô nương, ta biết ngươi đã có người trong lòng, ta thật ra cũng không định chia rẽ uyên ương, bất quá, lệnh cha khó cãi, ta cũng chỉ đành ủy khuất ngươi, ngươi chỉ cần ở lại đây một tháng, một tháng sau, phụ mẫu ta tiếp tục lên đường du ngoạn, ta sẽ cho người đưa ngươi trở về Tô Châu, cũng sẽ thu xếp cho ngươi cùng người kia bỏ trốn, đợi cho sóng yên biển lặng các ngươi lại trở về, ta nghĩ, lệnh đường cũng không tới nỗi từ mặt ngươi không nhìn.
Nhan: Đương nhiên, trong thời gian này, ta cũng sẽ không làm chuyện phi lễ với ngươi, một tháng tới, mong rằng ngươi có thể phối hợp tốt với ta, như vậy thì đối với tất cả mọi người cũng đều tốt.
Nguyệt:(tân nương tử tự vén khăn che mặt lên) Đại thiếu gia cũng thật nhân từ, bất quá, không cần chờ ngươi mở lời, Lâm tiểu thư đã tự thu xếp cùng người kia bỏ trốn mất rồi.
Nhan: Ngươi là ai?
Nguyệt: Ta là người qua đường, tình cờ được Lâm tiểu thư nhờ vả đến đây bái đường thành thân, ta cũng không có chuyện gì để làm, lại thấy nàng khẩn thiết cầu xin, nên đành đồng ý.
Nguyệt: Ngươi cần người ở lại đây một tháng cùng ngươi đóng kịch cho phụ mẫu vui lòng, ta cảm thấy cũng không có gì là không thể, nhưng mà, dù sao phụ mẫu ngươi cũng chỉ là đi du ngoạn, đi bao lâu, đi thế nào rồi cũng sẽ trở về, nếu lúc đó tức phụ không có mặt thì sẽ như thế nào?, dù sao ta cũng rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng không có nơi nào để đi, chỉ cần ngươi để ta ở lại đây, có ăn có mặc, ta sẽ lấy thân phận thê tử của ngươi mà xuất hiện, cũng sẽ không khiến ngươi mất mặt, cho tới khi ngươi tìm được một thê tử thực sự, ta sẽ lập tức rời đi, ngươi thấy thế nào?
Nhan: Được.
Hoàn cảnh: Nhan phu nhân bệnh nặng qua đời, Nhan lão gia tuẫn tình tự sát, Nhan phụ Nhan mẫu nhiều năm khắp nơi du ngoạn, ít quản sự, đại bá làm người ra mặt nhiều năm, hiện nay bắt đầu tỏ ý muốn tranh đoạt quyền đương gia, Nhan đại không muốn trong nhà sóng gió, tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, rời khỏi Nhan gia.
Nhan: Ta bây giờ đã không còn là Nhan đại thiếu gia, không thể tiếp tục ngày ngày cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày cũng không thể sai người bưng nước rửa mặt hầu hạ ngươi, ngươi cần gì phải theo ta chịu khổ?
Nguyệt: Ta đã nói rồi, trước khi ngươi tìm được thê tử thật sự, ta vẫn sẽ là thê tử của ngươi.
Nhan: Vậy nếu như ta đời này cũng không tìm thê tử, ngươi cũng sẽ theo ta suốt đời hay sao?
Nguyệt: Chỉ cần ngươi không phiền không ghét, ta nguyện ý cùng ngươi suốt đời.
Nhan: Suốt cuộc đời này, Nhan Túc Kiếm ta đã quyết, chỉ thú (cưới) một lần, ngươi là người Nhan gia dùng đủ tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính bước vào cổng chính của Nhan gia thì suốt cuộc đời này của ngươi chỉ có thể là người của Nhan Túc Kiếm ta.
Nguyệt:(lấy ngón tay chỉ chỉ lồng ngực người kia) Ta chỉ có thể là của ngươi, vậy ngươi có phải là của một mình ta hay không?
Nhan:(nắm lấy ngón tay người kia đặt lên môi hôn, cười ôn nhu) Là của một mình ngươi.
(nhiều năm sau)
Nhan: Ngươi cũng thật nhẫn tâm, bắt ta chờ ngươi thật lâu, nếu ta không chờ được hoặc là chờ không nổi nữa thì làm sao bây giờ?
Nguyệt: Lúc đó ta cũng bị thương nặng, hơn nữa phụ thân nói, không khảo nghiệm một chút, chỉ sợ ngươi đối ta không phải là thật lòng. Với lại, phụ thân nói, ngươi đánh ta rớt xuống vực, dù thế nào cũng phải giáo huấn một chút.
Nhan: Phải phải phải, phụ thân ngươi nói đúng, ta là kẻ xấu xa, ta là kẻ thô lỗ, cần phải giáo huấn giáo huấn một chút, nếu không không xứng đứng ở bên cạnh ngươi.
Nguyệt: Xấu xa? Thô lỗ? Người ta chọn mà cũng dám chê bai như vậy, ngươi thật ra còn thêm chứng không có mắt nữa a~
Nhan: Nguyệt Nguyệt tốt, Nguyệt Nguyệt đối với ta thật là tốt~
Nguyệt: Hừ!
PS: nếu siêng, nếu rảnh, nếu vẫn còn hứng thú, một ngày nào đó ta sẽ viết hoàn chỉnh truyện này (còn hiện tại thì nó chỉ có cái kịch truyền thanh nhiêu đây thôi). Ta sẽ không lập topic bình luận, người nào muốn bình gì thì tự lập topic nhé.