Xa xa là thâm sơn cùng cốc, bốn phía là khô mộc tàn chi, một mảnh đất khô cằn, còn có một gốc cây già cao ngất và cỏ dại cao hơn nửa người. Trừ bỏ một người một hồ cũng không có bất cứ sinh linh nào.
Bỗng có một ngày, bàn tay Tô Phàm không còn lạnh nữa, bàn tay đưa lên thực ấm áp, thực thoải mái.
Y đối Nhan Tử Khanh nói: “Khi về nhà thấy hắn ngồi trong phòng chờ ta, trong lòng không biết như thế nào lại cảm thấy vui vẻ, tuy rằng hắn mở miệng ra là kêu đói. Nhưng cảm giác như thế rất tốt.
“Hắn nói với ta, không cần miễn cưỡng chính mình, không cần nghĩ tới những người khác, trước hết phải nghĩ đến bản thân… Qua nhiều năm, lần đầu tiên có người nói với ta như vậy…”
Nhiều năm như vậy, y luôn chỉ nghĩ đến người khác, lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng có thể được người khác đặt ở trong lòng.
Li Lạc là người đầu tiên, về nhà có người làm đồ ăn ngon, khi trời mưa bên ngoài có người cầm dù chờ sẵn, khi mệt mỏi thì có người cùng trò chuyện phân ưu.
Nguyên nhân chính là vì thích, nhờ có chân tâm, cho nên chẳng sợ thiên bách luân hồi, ức vạn tuế nguyệt, giữa biển người mênh mông vẫn muốn tìm được ngươi.
Li Lạc nói: “Ta chính là muốn cùng ngươi cùng một chỗ, luôn luôn bên nhau, ngươi hiểu? Nhớ thủ《thượng tà》không, ngươi không phải nói ngươi tin sao? Ân?”
Tô Phàm lăng lăng nhìn vào ánh mắt Li Lạc: “Chuyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa hay không vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ai cũng không biết”
Đó là do hắn nói, vẫn nhớ đến bây giờ.
“Vậy cùng ta đợi đến lúc vĩnh viễn sánh cùng trời đất, chúng ta cùng nhau nhìn có thể hay không”