Không biết bao lâu, sấm chớp mưa gió cũng đã dứt. Tô Phàm chậm rãi đứng dậy, xa xa thấp thoáng bóng rừng cây âm u, hắn đứng giữa mảnh đất cằn cỗi, bốn phía đầy những cành cây đã úa tàn. Lại có cả những cây cổ mộc khổng lồ như muốn che khuất bầu trời, cỏ dại cũng không kém phần kì quái đều cao đến nửa người. Chỉ có một người, một hồ ly. Nơi này hoàn toàn không có sinh linh nào khác
“Hừ!” Đồng tử màu vàng kim khẽ lay động, nam tử nọ liền biết mất vào cánh rừng. Tô Phàm quay đầu lại, chỉ thấy một con đường mòn kéo dài xuống chân núi.
Vài ngày trôi qua, chuyện hôm đó cũng đã không còn nhớ nữa. Bất chợt một ngày, cảm giác trong phòng dường như có người, giật mình quay lại. Bạch y, tóc trắng, đồng tử kim nhạt. “Ù ù..” Bên tai Tô Phàm dội lên tiếng sấm.
Giáo thư tiên sinh trước mặt hắn chỉ mặc y sam bằng vải thô, ẩn hiện thân thể gầy yếu. Mặt mày, mũi, khoé môi, không thể nói là khó coi nhưng muốn nói rằng đẹp lại kém xa một chút. Ngũ quan bình thường không có gì đặc sắc hợp cùng một chỗ cũng chỉ ra được một người có bộ dáng bình thường mà thôi.
Từ đó về sau, sơn gian nhỏ bé lại trở thành nơi nghỉ chân của vị khách nọ. Nói là muốn tới báo ân, thế nhưng bộ dạng lại ngang ngược vô cùng. Giang sơn dễ đổi, bán tính khó dời, tựa như hồ ly luôn luôn thích ăn thịt gà vậy, cũng đều là chân lý cả.
Tô Phàm lúc đó đang ở học đường dạy dỗ bọn đệ tử, đệ tử bướng bỉnh không chịu ngoan ngoãn luyện chữ, đành phải làm mặt nghiêm khắc đe nẹt vài câu. Đang bận rộn bỗng ngoài cửa có tiếng hỏi: ” Tô tiên sinh, phiền tiền sinh một chút có được không?”
Tô Phàm ra cửa liền thấy tên tiểu tư nhà họ Nhan, thường nghe công tử của hắn gọi hắn Nhan An.
“Có ta đây.” Nhan An lấy trong ống tay áo ra một quyển sách, nói: ” Công tử nhà nô tài đã thượng kinh, có sai nô tài chuyển cho tiên sinh thứ này.”
Tô Phàm thấy hắn bước đi cũng không xong, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào cánh cửa, hai mắt mê dại, hai má bị phủ một lớp sắc hồng. Lại thấy ôm trên tay một vò rượu, liền biết hắn say. Nhẹ thở dài một hơi, chẳng để ý tới mấy câu nói điên rồ, đứng dậy dìu hắn: “Ngươi say rồi, ta đưa ngươi đi nghỉ. Gia nhân ngủ cả rồi, cũng đừng tranh cãi ầm ĩ, quấy rầy người khác là không tốt.”
Hồ ly gạt ra tay hắn, thân người mền rũ dựa vào khung cửa. Miệng la hét: “Không cần! Ai muốn ngươi đỡ! Ngươi đi đỡ tân nương của ngươi đi. . . Bổn đại tiên thiếu ngươi liền sống không nổi chắc?”
Cứ như thế, khuyên can mãi, Ly Lạc chính là không chịu mở miệng cũng không chịu đứng dậy. Đầu ngón tay một lúc lại cào vào khung cửa một cái, để lại một loạt dấu vết.
Tô Phàm thấy hắn im lặng, bất đắc dĩ đứng dậy. Cứ để hắn làm vậy cho tỉnh rượu cũng tốt, chỉ sợ hắn cảm lạnh, muốn vào nhà lấy cho hắn thêm chút y phục.
Ly Lạc thường nói: “Tô Phàm, ngươi là con mọt sách ngu ngốc!” Tô Phàm tâm tính hiền lành, lúc nào cũng dịu dàng, cho nên Tô Phàm chính là một quả hồng ngọt. Thế nhưng, Ly Lạc cũng nhận thấy, chính là hắn bắt nạt Tô Phàm thì được mà người khác thì chẳng bao giờ dám.
Lại nghĩ tới một buổi hoàng hôn, cùng với người kia chẳng thể quên: “Quan quan con chim gáy, ở hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. . .” Bên tai thanh âm ôn nhuận như nước, thoáng như mới hôm qua.
Hắn đối với Nhan Tử Khanh nói: ”Khi về đến nhà, nhìn thấy hắn ngồi trong phòng đợi ta, trong lòng không biết sao cảm thấy thật cao hứng, tuy rằng hắn vừa mở miệng là kêu đói, thế nhưng cảm giác đó thật tốt lắm.”
“Hắn nói với ta, không cần miễn cưỡng chính mình, không cần phải nghĩ cho người khác, phải trước hết nghĩ cho chính mình. . . Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói với ta điều đó. . .”
Nhiều năm như vậy, luôn là hắn nhớ tới người khác, lần đầu tiên phát giác chính mình cũng có thể được người khác đặt ở trong lòng.
Tô Phàm bình thường là một người hoà nhã, thế nên khi hắn nổi giận rất là đáng sợ a. Hắn sống hơn hai mươi năm nay trên nhân gian, dù kẻ khác có gây chuyện, hắn vẫn luôn là người nhường nhịn. Lúc này lại rất nóng nảy, như thể uất ức bấy lâu giam giữ trong lòng gặp Ly Lạc mà xả ra. Ngẫm kĩ, hắn như vậy có gì không đúng để giờ lại bị trách mắng?
Giờ tan học, bọn tỉêu đệ tử khẩn cấp thu dọn đồ đạc chạy vội ra ngoài. Tô Phàm nói muốn thăm bà con, đi chốc lát sẽ về. Thu thập đồ vật này nọ, vừa muốn đi, mưa gió đã nổi lên. Mùa thu luôn có nhiều mưa, ngày âm u, chẳng biết lúc nào mưa sẽ rơi nữa.
Sau lưng có tiếng thở dài, có nét giống với tiếng thở dài thường ngày của hắn. Sắc trời dường như có nét ảm đạm hơn. Hắn cũng muốn đứng ra trước mặt, chính mình so với hắn dù có thấp hơn một chút, vẫn là có thể nhìn thẳng thấy miệng hắn hé ra hợp lại.
“Chuyện kia. . . Là ta không đúng. . .đã gạt người ta bắt trộm con gà…” Lại lập tức liến láu bồi thêm một câu, “Ta đã muốn để lại tiền trả cho họ…chỉ là mang gà đi không nói một tiếng.”
Hắn không nói gì, chỉ đứng thở hổn hển, như thể một đứa nhỏ không học thuộc bài đang bị trách phạt. “Đứng ngoài đợi lâu chưa?” Tô Phàm ngẩng đầu, ôn hoà cười nói.
Tiếp đó lại là một trận tuyết rơi lạnh lẽo khôn cùng. Hồ ly tuy không ngủ đông nhưng cũng kị giá lạnh, nằm bên lò sưởi liền không chịu nhúc nhích một chút nào. Yên tĩnh như vậy cũng thật hợp ý Tô Phàm. Đọc sách chán chê Ly Lạc lại đòi kể truyện dã sử, sơn gian truyện lạ, cái nào cũng hỏi đủ thứ, bắt giải thích đủ thứ.
Chớp mắt năm đã tàn. Kháo sơn trang giống như đang ngủ yên cùng mùa đông giá lạnh bỗng chốc bừng tỉnh, ồn ào náo nhiệt vô cùng. Mổ gà thịt vịt, chiên xào hầm rán, mâm cỗ đêm Trừ Tịch lúc nào cũng được túc phụ hiền thảo ở mỗi nhà lo liệu.
Gánh hát rong huyên náo trình diễn không nghỉ, hết khúc dạo đầu lại tới các vở: Nháo thiên cung, Giao trì hội, Quỳnh thai yến… Bá tánh trong thôn nô nức kéo nhau xem diễn, tiếng giày lúc xa lúc gần tựa như sóng biển, những vạt áo màu sắc phất phơ lúc ẩn lúc hiện như thể mây trời, tiếng chiêng trống khắp ba dặm đều nghe thấy rõ.
Trong lòng ào ạt nỗi quải niệm, thế nhưng ngoài mặt lại làm vẻ vô tình. Câu đối, song cửa sổ dán giấy cắt hoa, những tấm thiệp mừng tân xuân… Đều cùng một màu đỏ, chẳng thiếu thứ gì.
Chỗ ngoặt bên cạnh miếu là từ đường thờ Nguyệt lão. Đã thấy có vài nữ tử thân vận y phục đẹp đẽ, vẻ mặt thành khẩn quỳ gối khẩn cầu Nguyệt lão ban cho một đoạn nhân duyên như ý. Ly Lạc kéo Tô Phàm tiến vào, Nguyệt lão ngồi trên cao có nụ cười thật hiền từ. Ly Lạc quỳ xuống tấm lót bằng gấm trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tô Phàm, Tô Phàm cũng đành quỳ xuống theo. Một lạy. Hai lạy. Ba lạy. Vẫn là thuỷ chung cầm tay hắn.
Đứng dậy ngắm nhìn Nguyệt lão, vẫn là khuôn mặt phúc hậu, nụ cười phảng phất nơi khoé miệng. “Có thấy giống bái đường không?” Ly Lạc ghé tai hắn nói nhỏ.
Dạo cùng đám người huyên náo, bỗng nghe phía sau có tiếng gọi, “Tô tiên sinh, Tô tiên sinh”. Dừng bước quay đầu lại, ra là gã nô tài nhà họ Nhan. Đưa cho Tô Phàm một phong thư, hắn liền đi luôn. “Nhìn gì nữa, không mở ra xem đi?” Ly Lạc thấy Tô Phàm thất thần, liền nói. Mở lá thư, giấy trắng mực đen chỉ viết hai hàng: Bảo trọng. Thương nhớ.
Lấy ra lá thư, từ hôm đó cứ giữ mãi trong cuốn sách, cùng đặt trên bàn… nhìn mãi nhìn mãi… trời đã tối tự lúc nào, chỉ có một màu đen bao phủ, hắn cũng chẳng nhận thấy. Suy nghĩ hỗn độn, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, cùng làm thơ buổi hoàng hôn, cùng ngâm thơ khi dạo chơi ngoại thành, cùng thưởng trà luận văn, cùng ngồi đối ẩm ngắm hoa đào… Mấy năm liền cùng chung một trường, chẳng nghĩ cùng hắn làm nhiều việc… thế nhưng giờ phút này ngẫm lại, cũng là có chung rất nhiều kí ức… “Mọt sách, ăn cơm thôi.” Tiếng Ly Lạc nhẹ nhàng bên tai, hắn đã ở đây từ khi nào? Ngoài cửa sổ trăng rằm rọi sáng. Ly Lạc không nói nữa. Một cánh tay từ phía sau ôm lấy lưng hắn, thân người ấm áp sát lại. Căn phòng tĩnh lặng.
Ly Lạc nói: ” Ta chính là muốn luôn luôn bên cạnh ngươi, có hiểu không? Vẫn nhớ “Thượng Tà” chứ, không phải đã nói ngươi tin sao?” Tô Phàm sững sờ trước ánh mắt Ly Lạc: ” Thiên hoang đích lão đích sự bất đáo thiên hoang đích lão thùy dã bất tri đạo.”* Lời hắn nói, vĩnh viễn không quên.