Thiên địa chi linh, vạn vật hữu tình Nhân thì sao? Yêu thế nào? Ma lại làm sao? Tất cả cũng chỉ một chữ tình. Yêu đến điên cuồng, bất chấp tất cả. Vì yêu mà hy sinh tất thảy, cũng vì yêu mà tạo ra tất thảy. Dù cho là ác ma xấu xa nhất hay kẻ sáng thế vĩ đại nhất đến cuối cùng đều vì một chữ Tình.
Yêu người, lòng không hối hận.
Chương 1
Spoiler:
Y ở đó, nửa thân dưới chìm sâu vào bức tường màu đen, nửa thân trên được ánh trăng chiếu rọi, lộ rõ dưới ánh trăng là gương mặt cùng cơ thể giống như một bức tượng ma thần đã bị tuế nguyệt bào mòn.
“Ai?!”
Thanh âm lạnh lẽo kèm theo sát ý cuồn cuộn phát ra từ y khiến cơ thể những ma thú nhỏ đang chui rúc trong hang động như bị kẻ khác xé toạc, thống khổ giãy giụa dưới đất đến chết.
“Ha ha, không hổ danh là Sát Thần, bị phong ấn lâu như vậy nhưng xem ra vẫn còn phong độ lắm.”
Tiếng cười giòn tan cùng chất giọng nữ nhi trong trẻo vang lên, từ cửa động xuất hiện một bóng người đang tiến vào, nương theo ánh trăng màu bạc là một thân ảnh màu hồng nhạt.
Người đến là một cô nương, tuy đã che giấu rất kỹ nhưng y vẫn cảm nhận được khí tức Lang nhân trên người nàng ta, xen lẫn trong đó là một tia khí tức khác thường yếu ớt đến mức mơ hồ. Nàng ta dừng lại cách y khoảng hai thước, không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt của nàng ta khiến y khó chịu, bị phong ấn ở đây đã là sự sỉ nhục to lớn nhất trong đời y, nay lại bị một nha đầu dùng ánh mắt soi mói nhìn, y hơi nhíu mày, giọng nói lại lạnh thêm ba phần:
“Ngươi còn dám nhìn, ta lập tức móc mắt ngươi!”
“Ái chà, không ngờ Sát Thần cũng biết dọa nạt người khác nha. Bất quá… người ta mới có mười tuổi à, đừng có dọa người ta như vậy, người ta sợ lắm ~” – Nàng vốn đang nghĩ đôi mắt của y so với bất kỳ tinh thạch nào cũng đẹp hơn vạn phần, lại nghe được câu nói kia của y, bản tính nghịch ngợm lại trỗi dậy, lui về sau một bước, khoa trương đưa hai tay lên che miệng, cả người run rẩy, mắt cũng lấp lánh lệ quang.
Ánh mắt của y càng thêm âm u, trong lòng tự giễu, bị giam ở đây năm ngàn năm, người đầu tiên y gặp lại là một nha đầu không bình thường.
“Hì hì, ta vốn nghĩ Sát Thần trong truyền thuyết của Ma Giới là một ma nhân khát máu, không ngờ sự thật lại khác xa với tưởng tượng của ta như vậy!”
Nàng thu lại vẻ khoa trương nghịch ngợm ban nãy, chậm rãi nhìn phản ứng của y. Nhưng người đối diện lại trở nên im lặng, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, nàng thoáng thất vọng nhưng rất nhanh lại cảm thấy hứng thú với y.
“Ngươi muốn gì?” – Y lên tiếng, xem bộ dạng và ngữ điệu của nha đầu kia, y liền biết mục đích của nàng ta khi đến đây không phải chỉ để đùa giỡn.
“Nếu ta nói ta đến đây là để giải thoát cho ngươi, ngươi tin không?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng xen chút ý cười của nàng khi nói ra câu này khiến y bất giác có chút tin tưởng, nhưng rất nhanh liền biến mất, Thổ Lam Ấn do máu của Thiên Tôn cùng ma lực của ba vị Ma Quân đứng đầu Ma Giới hợp thành, há lại dễ dàng bị phá vỡ? Muốn phá giải Thổ Lam Ấn, ngoại trừ tu vi cực cao ra, còn phải có một trong hai thứ, một là kết tinh linh khí hỗn độn, hai là máu của người lập cấm chú.
Kết tinh linh khí kia là vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bởi vì từ khi Chí Tôn thần quy tịch đến nay, hầu hết hỗn độn linh khí đều bị tiêu hủy cùng nguyên thần của người. Những tinh thể kết tinh còn lưu lại Tu Chân Giới cũng bặt vô âm tín cùng Tịnh Vũ đế.
Kẻ lập ra phong ấn này là Thiên Tôn – Kim Tùng Hạc, Tu Chân Giới hiện tại tìm đâu ra người đủ khả năng trích máu của hắn?.
Y cười nhạt:
“Dựa vào ngươi?”
“Ta có bản lĩnh ấy hay không thì phải xem thái độ của ngươi đã, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ giải khai ấn chú này cho ngươi.” – Nàng không mấy quan tâm tới vẻ chế nhạo và khinh thường của y, bình thản trả lời.
“Điều kiện gì?” - Y hỏi.
“Trở thành người của ta!” – Nàng đáp.
Y hơi kinh ngạc nhìn nàng, nhận thấy vẻ mặt của nàng ta rất nghiêm túc, chẳng giống đùa cợt, y hừ lạnh.
“Mơ tưởng!”
Nàng thừa biết y sẽ có thái độ này, nên vẫn bình thản như không, bước đến hai bước, đưa tay vỗ trán một cái:
“Có phải mơ tưởng hay không thì phải chờ quyết định của ngươi.” - Nói đoạn nàng quay sang y: “Nhưng mà, Sát Thần đại nhân à, chẳng lẽ ngài không muốn trả mối thù này hay sao? Cứ như vậy để mặc kẻ đã hãm hại ngài tự do tự tại, bản thân lại ở đây lãng phí thời gian? Còn có, Vũ Thủy đại nhân …..”
“Ngươi là ai?”
Y nghiến chặt răng, sát khí cùng hận ý trào lên không cách nào khống chế. Y làm sao cam tâm để như vậy được, dù có chết cũng phải rời khỏi đây, y còn nợ người đó một lời hứa, y nhất định phải hoàn thành.
“Người muốn giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” – Nàng trả lời đầy tự tin.
Y nhìn người trước mặt, cẩn thận xem xét.Gương mặt thanh tú với đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, đôi mắt to tròn đen láy nheo lại như hai vành trăng khuyết, tựa như nhìn thấu tất cả, nhưng cũng hiền lành vô hại.
Nụ cười trên môi nàng vẫn như cũ, rút thanh tiểu đao trong người ra, lướt khẽ qua đầu ngón tay. Ngón tay trắng như bạch ngọc hiện một điểm hồng, một giọt máu chảy ra, tựa như giọt châu màu tím từ từ bay lên. Vết thương mau chóng khép lại, hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giọt máu vừa bay lên, đột nhiên tỏa ra khí tức hỗn loạn, uy áp tỏa ra tràn ngập mảng rừng, xé tan vẻ tĩnh mịch, cũng xé tan mặt nạ vô cảm trên mặt y.
“Thiên Hồ Chi Huyết? Sao có thể?”
Y nghĩ thế nào cũng không ngờ được nha đầu bề ngoài thoạt nhìn non nớt đầy mùi Lang tộc này nguyên bản lại là hồ ly, chẳng những thế, mà còn là hồ ly đã tu luyện đến cấp bậc Thiên Hồ. Dựa vào uy áp phát ra tuyệt đối không phải lão hồ chín ngàn tuổi thì không thể nào có được. Nhưng thứ quan trọng nhất là từ giọt máu kia khí tức hỗn độn tuôn trào mãnh liệt, tựa như linh khí hỗn độn ẩn chứa bên trong nó là vô hạn. Chẳng lẽ đây chính là Kết tinh linh khí trong truyền thuyết?.
“Thế nào? Một giọt máu này đã đủ để đổi lấy hai chữ 'Chủ Nhân' của ngươi không?”
“Được!” – Y đã chờ cơ hội này bao lâu nay, sao có thể không đồng ý.
Đôi môi nàng cong lên một đường cong hoàn mỹ, giọt máu tử sắc bay thẳng vào bức tường bằng hắc ngọc. Giọt máu chìm vào bức tường không nghĩ ra lại giống như ngũ lôi oanh đả, khiến bức tường rung lên rồi vết nứt vỡ bắt đầu lan ra, phá hủy các phù văn bên trên. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, bức tường đã vỡ vụn ra rồi mau chóng tan thành bụi phấn.
Y lúc này sừng sững đứng lên, ma khí cùng ma ý được giải phóng giống như thanh thần kiếm lộ ra khỏi vỏ, sát khí lẫm nhiên, phá toái hư không mà bay lên, rạch ngang bầu trời.
Ánh trăng không khỏi bị sát khí làm mờ đi, yêu khí từ giọt máu thiên yêu cũng bị xua tan, thay vào đó là huyết khí ngợp trời, khiến cho người ta có cảm giác như đứng giữa sa trường, thiên quân vạn mã giao tranh, thây chất đầy đồng máu chảy thành sông.
Trong phút chốc một lưỡi kiếm màu đen thẫm xé gió lao thẳng về phía nàng. Lưỡi kiếm dừng lại ngay sát yết hầu của nàng, y nhìn gương mặt nàng chẳng có chút biểu tình sợ sệt hay bất ngờ gì, chậm rãi thu lại kiếm.
Nàng làm sao mà không bất ngờ, chỉ là do thân hình hoàn mỹ không có gì che phủ của y lộ ra trước mặt nàng khiến cho ánh mắt của nàng vô phương dời đi được, liên tục nuốt nước miếng. Y lại không hề ngại ngùng gì, một chân quỳ xuống hành lễ, tỏ sự thần phục của mình.
Nàng nhìn người được xưng tụng là Ma Thần trong truyền thuyết đang hành lễ với mình, khóe môi hơi nhấc lên, chậm rãi nói với y:
“Tên ta là Tịch Địa”
Lời vừa dứt liền thấy một đạo phù văn cổ xưa xuất hiện trước mặt nàng, y thoáng kinh ngạc, nàng chẳng phải muốn y nhận nàng làm chủ nhân sao? Sao lại nói ra tự danh cho y biết? Tự danh gắn liền với vận mệnh của một người, đại biểu cho sức mạnh, sự tự do, cũng như tất thảy mọi thứ của người đó, nói ra tự danh cho một người khác chẳng khác nào giao quyền sinh sát bản thân mình cho đối phương. Y nhìn nàng.
Nàng chỉ mỉm cười:
“Muốn một vật gì đó thì phải trả một cái giá tương tự, ta tin ngươi, cũng tin bản thân ta!”
Y trầm mặc hồi lâu, sau đó nàng nghe thấy thanh âm băng lãnh nhàn nhạt của y:
“Nại Lạc!”
Những lời y nói mỗi chữ mỗi chữ đều mang theo ma khí bức nhân, thanh âm không tiêu tán mà tụ lại thành thực thể, tụ lại thành một dấu ấn màu máu hiện lên trên ngực y.
Văn tự trước mặt nàng cũng bị hút vào dấu ấn trước ngực y, đồng thời trên cổ tay trái của nàng cũng xuất hiện một phương ấn màu tím sẫm, sau đó nhạt dần rồi biến mất.
Nàng vui vẻ cởi ngoại bào màu phấn hồng trên người mình khoác lên cho y, sau đó nắm chặt cánh tay lôi y đứng dậy rồi kéo đi, mặc kệ sự thật là ngoại bào màu hồng của nàng khoác lên người y chỉ dài tới gối, trông vô cùng nực cười. Đi được một quãng, nàng như chợt nhớ gì, quay sang y nói:
“Sau này ngươi cứ gọi ta là A Tử đi, mọi người đều gọi như vậy. À, sau này ta sẽ gọi ngươi là Lạc nhé, ta không thích tên Sát Thần, nghe máu me quá!”
Người đi sau chỉ im lặng, nàng tự xem sự im lặng của y là đồng ý, nên vui vẻ bước tiếp.
Khế ước của bọn họ cứ như vậy mà thành, khiến số phận cùng cuộc đời của họ và vô số người xung quanh liên kết chặt chẽ với nhau, không cách nào dứt ra được.
Nại Lạc bước ra khỏi thạch động liền ngẩng đầu nhìn bầu trời, đến lúc này Nại Lạc mới hiểu vì sao ma vực bị họ huyên náo cả buổi như vậy mà chẳng thấy bóng vị ma tướng nào đến xem xét, hóa ra xung quanh nơi này đã được một kết giới khổng lồ bao bọc.
“Đã năm ngàn năm rồi!” - Y khẽ nói, tự hỏi trong khoảng thời gian y rời đi thì người nọ sống thế nào? Liệu người ấy có còn nhớ đến lời hẹn ước của hai người mà ở đó chờ y hay không? Y càng nghĩ càng cảm thấy chua chát, thầm giễu bản thân mình. Năm ngàn năm, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng ít, đối với những Tu chân giả bình thường, năm ngàn năm đủ để tu luyện đến cảnh giới ……., còn đối với y, năm ngàn năm nơi Huyền Băng động tựa như mấy vạn năm đằng đẵng, cũng như những ngọn núi đá sừng sững, vững chãi là thế nhưng vẫn bị cơn gió vô tình mài mòn theo năm tháng, Sát Thần cuồng nộ bất kham xưa kia dường như chẳng chút liên quan gì với Nại Lạc lạnh lùng, vô cảm của hôm nay.
A Tử quay đầu lại nhìn người phía sau, y im lặng đứng đó, mái tóc đen dài hơi lay động theo mỗi cơn gió lướt qua, chiếc bóng cô đơn đổ dài trên mặt đất, ánh trăng bàn bạc cùng sương đêm phủ xuống khiến cơ thể y trở nên mờ ảo. A Tử lặng đi, sợ rằng chỉ cần một hơi thở cùng cử động của mình dù là nhẹ nhất cũng khiến hình bóng trước mắt tan biến vào hư vô.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô, ngoại bào của A Tử khoác lên cho y cũng lay động, tựa như sắp biến mất, A Tử hoảng hốt vội níu chặt cánh tay của y, vì quá kích động nên dùng lực quá mạnh, móng tay của nàng cơ hồ cắm vào da thịt của Nại Lạc.
Y giật mình kinh ngạc nhìn hai bàn tay nhỏ của nàng bấu chặt lấy cánh tay của mình, tự thấy đúng là mình đã già đi rồi, cư nhiên lại trở nên hoài cổ cùng yếu đuối nhường ấy, để một nha đầu cũng dễ dàng nhìn ra.
A Tử thấy y im lặng nhìn chằm chằm cánh tay bị mình nắm chặt thì xấu hổ rút tay lại, nhìn dấu móng tay của mình in trên cánh tay của y rịn máu, tự nhủ đã đến lúc phải cắt móng tay rồi.
Đến lúc này y mới chú tâm quan sát kết giới kia, tuy tạm thời không đánh động đến ngoại nhân, nhưng Nại Lạc thừa biết chỉ cần y bước ra khỏi kết giới này thì những người kia nhất định sẽ phát hiện ra phong ấn trên người y đã được giải trừ. Y hơi lưỡng lự, cước bộ cũng chậm lại. Y hiện tại vừa được giải phóng, trước mắt ma lực chỉ còn chưa được hai thành, xét tình hình, muốn khôi phục ma lực hoàn toàn ít nhất cũng phải bế quan vài trăm năm. Y tự nhiên cảm thấy không nên rước thêm phiền phức.
“Kết giới này không duy trì được lâu, chúng ta phải nhanh lên!” – A Tử thấy y có vẻ lưỡng lự liền nhắc nhở y, nàng bỗng như hiểu ra gì đó, cười cười - “Ta quên mất, ra khỏi kết giới này thì chỉ cần đứng trên đất của Ma Giới là Ma Tôn đại nhân sẽ phát hiện ra khí tức của ngươi ngay. Nhưng ngươi yên tâm đi, người thông minh như ta thì đương nhiên đã dự tính trước được chuyện này rồi.”
Chỉ thấy nàng ta dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào không khí trước mặt, khoảng không trước mặt vặn vẹo như bị bẻ cong, dần tách ra làm hai, lộ ra một khoảng không tối đen vô tận, từ tận cùng sâu thẳm của khoảng không xuất hiện một tia sáng, dần dần tiến tới, lấp kín khoảng không, trở thành một thông đạo ánh sáng.
Nại Lạc nhìn thông đạo trước mặt, tuy trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã sớm cả kinh. Đúng như y đoán, nữ tử này quả thật không tầm thường, giọt máu thiên yêu cùng kết tinh linh khí, giờ là khả năng bẻ cong không gian cùng thời gian, mở ra thông đạo di chuyển từ nơi này sang nơi khác, Nại Lạc nội tâm rung động, nói không chừng, ý muốn tìm ra và báo thù kẻ đã hại hắn không phải là việc bất khả thi nữa.
“Mau lên! Kết giới sắp biến mất rồi!” – A Tử vừa nói vừa kéo tay Nại Lạc bước vào thông đạo. Thân ảnh của hai người lập tức bị ánh sáng nuốt chửng, thông đạo cũng biến mất.
Xuyên qua tầng tầng, lớp lớp ánh sáng chói mắt cùng khoảng không hư vô, đến lúc sắc mặt Nại Lạc hơi trắng bệch ra vì khó chịu, bàn chân hai người rốt cuộc cũng chạm đến mặt đất.
Nại Lạc liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, dù là trong bóng tối nhưng Nại Lạc vẫn nhìn thấy rõ, cách bài trí đúng chất nữ nhi khuê phòng, mành trướng đều là màu hồng phấn cùng đỏ tươi, trong phòng còn có có mùi hương thoang thoảng giống hệt mùi hương trên người A Tử.
“Chủ tử!” – Hai giọng nói, một nam một nữ vang lên cùng lúc, từ trong ngọa thất lao ra hai bóng người.
“Phi Phi! A Hạo! Mau thắp đèn lên đi!” – A Tử dùng ngữ điệu làm nũng nói với hai người nọ.
Đèn trong phòng nhanh chóng được thắp lên, vị cô nương vận y phục màu lam nhạt vừa châm đèn có gương mặt thanh tú ưa nhìn, duy chỉ có đôi mắt lại ẩn chứa nét buồn man mác. Người còn lại là một thiếu niên trẻ tuổi.
Thần tình cả hai nhuốm chút mệt mỏi, vì nhìn thấy chủ tử của mình bình an trở về, bọn họ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy nhiên rất nhanh lại chuyển thành lo lắng pha chút sợ hãi nhìn về phía A Tử.
“Phi Phi, A Hạo! Hai tiểu mỹ nhân các ngươi lại đây cho gia thương cái nào!” – A Tử làm ra bộ dạng háo sắc, mắt hơi híp lại, giơ hai tay ra, dùng giọng điệu cợt nhã trêu ghẹo hai người kia.
Thế nhưng hai người kia vẫn đứng im như cũ, còn dùng ánh mắt đồng cảm cùng thương hại nhìn nàng, A Tử giương mắt ra nhìn lại bọn họ, nàng thật sự muốn móc hai mắt của mình ra lau một lượt xem có phải là do dính bụi hay không mà nàng lại thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình tràn ngập thương hại như thế, nhưng chớp chớp mắt mấy cái, vẫn không thấy khác đi. A Tử giật mình không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nại Lạc ra sức kềm chế sự khó chịu trong người, nhưng chẳng mấy chốc lại thấy đầu óc váng vất, thân người lảo đảo. A Tử cảm thấy cơ thể người phía sau có chút biến đổi, vội xoay người lại, muốn dùng chính mình làm điểm tựa cho y, thầm trách bản thân nhất thời quá sơ ý, quên mất người nọ vừa được giải thoát, thể lực vốn suy kiệt quá mức lại bị bức bách di chuyển xuyên qua không gian giữa tam giới.
Nại Lạc hơi nhíu mày, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng trụ vững, né tránh không tựa vào nàng. A Tử nhìn sắc mặt của người nọ thì vừa giận vừa lo, nàng nghiến răng, âm lượng tăng thêm vài phần:
“Ngươi ra dáng cho ai coi? Đến đứng còn không vững nữa mà cứ cố tỏ vẻ mạnh mẽ, dựa vào người khác thì ngươi chết ngay à? Sĩ diện của ngươi được mấy phân tiền? Ta khinh! Một xu cũng chẳng đáng, ngươi cứ đi mà giữ cái sĩ diện đó, đợi ngươi có chuyện thì xem xem ai là kẻ chịu thiệt thòi!”
Nàng mắng xong, gương mặt thanh tú bởi vì tức giận mà trở nên ửng hồng, đôi thủy mâu đen láy càng lấp lánh, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
“Không phải…” – Y không biết phải nói thế nào, hơi gượng gạo vì bỗng chốc nhận được sự quan tâm và tin tưởng quá nồng nhiệt từ tiểu cô nương vừa gặp mặt này.
“Vậy thì tại sao?” – Nàng quyết tâm hỏi cho bằng được.
“Có người!”
“Phòng này ngoại trừ ta, ngươi cùng hai người Phi Phi, A Hạo ra thì làm gì còn….…..” – Nàng nói chưa hết câu lập tức im bặt. Hai mắt nàng mở to, lời nói nghẹn lại nơi yết hầu bị cưỡng bách nuốt xuống, mồ hôi lạnh ứa ra chảy dọc theo sống lưng.
Nàng đưa mắt nhìn Phi Minh cùng Hạo Vũ, hai người kia không hẹn mà cùng gật đầu xác nhận, A Tử khóc không ra nước mắt, thầm nhủ hôm nay đúng là xuất môn không xem ngày.
“Đã biết tự mò về nhà rồi sao? Ta còn nghĩ phải cử phượng giá đi nghênh đón thì muội mới chịu về ấy chứ!”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vọng ra từ trong ngọa thất, bức màng vừa được vén lên, từ trong bước ra ba nam tử tuấn dật.
“Trùng hợp quá! Đại ca, nhị ca, tam ca, ba người các huynh đi dạo đấy à?” – A Tử không biết xấu hổ cùng ăn năn, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, hơn nữa còn rất vô sĩ mà đưa ra một giả thuyết không thể nào xảy ra để hỏi ba người kia.
“Đúng vậy! Trăng hôm nay rất đẹp, ba người bọn ta bỗng nhiên có nhã hứng đến tiểu viện của muội thưởng trăng, lại may mắn đến đúng ngày muội trở về, quả là xảo diệu!”
Đây cũng chính là người vừa nói ban nãy, y một thân tử sắc cẩm bào, dáng người cao lớn kiện mỹ, giọng điệu bình thản cứ như việc bọn họ đến phòng của A Tử ngắm trăng là thật vậy.
“Tam ca, huynh đi ngắm trăng khuya thế này, bỏ tam tẩu cô đơn là không được nhé!” – A Tử vẫn cố vùng vẫy giãy chết.
“Ha ha, so với việc gặp được muội muội biệt tích lâu ngày trở về thăm nhà, thì bảo phu thê bọn ta hy sinh ngày động phòng hoa chúc cũng còn được, huống hồ gì chỉ là vài đêm ân ái.” – Nam tử mỉm cười hòa ái nhìn muội muội của mình.
A Tử nín bặt, thầm nghĩ lần này bản thân khó thoát tội, khiến tam ca phải gác cả chuyện phòng the khác nào bảo huynh ấy chết, nàng nghĩ mà bi ai thay cho bản thân, chẳng biết lần này tam ca sẽ phạt nàng thế nào đây, đấy là chưa kể còn hai vị ca ca kia nữa.
A Tử hơi liếc mắt nhìn hai người còn lại, nhưng chỉ thấy vẻ mặt cả hai đều trầm tĩnh như nhau, nàng lại nuốt thêm một ngụm nước bọt, lần này đúng là tạo nghiệt quá nặng, kích nổ ba ngọn núi lửa cùng một lúc.
A Tử nắm chặt tay, liều chết giãy giụa một lần cuối cùng:
“Khụ! Ca à, chúng ta sang chỗ khác tiếp tục ngắm trăng và hàn huyên được không? À… ừm, chỗ này bây giờ không tiện lắm…” – Nàng vừa nói vừa liếc liếc sang Nại Lạc đang im lặng theo dõi nãy giờ.
Ba người cũng nhìn theo ánh mắt của nàng ta, cẩn thận dò xét Nại Lạc trong phút chốc.
“Được, bọn ta chờ muội ở đại sảnh!” – Bạch y nam tử xoay người ra khỏi phòng. Sau đó dường như nhớ ra điều gì, liền quay sang người mặc cẩm bào màu tím nhẹ nhàng nói – “Tử Thần, đã trễ lắm rồi, hẳn là Vân Nguyệt đang chờ đệ, đệ mau về đi, đừng để muội ấy lo lắng. Chuyện còn lại cứ để ta cùng nhị đệ lo liệu!.”
“Đại ca..” – Tử Thần hơi bất mãn.
“Còn chuyện gì thì để mai nói, đêm nay đệ về trước đi!” – Giọng của bạch y nam tử vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng ẩn giấu sự kiên định không cho kẻ khác từ chối.
“Được! Đệ về trước vậy!” – Tử Thần thở dài, thân ảnh y vụt một cái đã biến mất.
A Tử đợi cả ba vị ca ca rời đi thì ngồi phịch xuống ghế, đưa tay vuốt mồ hôi, vừa lau vừa tức, đối với nàng mà nói thì khí tức của mấy vị ca ca gần như miễn dịch, cho dù họ đứng ngay sau lưng thì nàng cũng vô pháp cảm nhận được. Lại nhớ đến Nại Lạc đang không được khỏe, nàng vội cầm lấy bút cùng giấy để sẵn trên bàn hí hoáy viết viết, xong rồi quay sang hai người hầu cận của mình phân phó:
“A Hạo! Phi Phi! Vị này là…. Lạc công tử, huynh ấy sẽ ở đây cùng muội ít lâu, hiện tại tình trạng thể lực của huynh ấy không được tốt, phiền hai người chiếu cố huynh ấy hộ muội.” – Nói xong lại đưa mảnh giấy cho Hạo Vũ: “A Vũ! Huynh mau đi chuẩn bị nước nóng, nhớ cho thêm dược liệu theo đúng phân lượng ghi trong giấy. Còn Phi Phi, tỷ dọn giường giúp muội, hai người nhanh lên một chút!”
Hạo Vũ cầm lấy tờ giấy A Tử đưa, lập tức chạy đi chuẩn bị, Phi Minh cũng vội vàng đi lấy chăn gối mới.
A Tử quay sang Nại Lạc, cẩn thận đẩy y ngồi xuống: - “Ngươi cứ ngồi đây, đợi A Hạo chuẩn bị nước nóng xong thì tắm táp một chút cho khỏe rồi đi nghỉ ngơi sớm đi, những chuyện khác để mai hẵng tính!” – Nàng vừa nói vừa lôi ra từ trong tay áo một viên minh châu nhỏ, sau đó nhét túi vải vào tay Nại Lạc:
“Trong này là Định Hồn châu, tuy không thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục ma lực nhưng chí ít cũng giúp ổn định được ma khí hỗn loạn trong người ngươi!”
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chẳng biết trước khi trời sáng ta có về được hay không! Thế nhé, ta đi trước nhé!” – Nàng vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng, ra đến hành lang thì nhắm hướng đại sảnh mà chạy thẳng tới.
Lam y nam tử nhàn nhãn nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức hương thơm tinh tế của chén trà rồi mới nhấp một ngủm nhỏ, hai mắt khép hờ đầy thỏa mãn.
“Nhị ca à, huynh làm ơn để ý tới muội một chút đi mà !” A Tử thật sự chịu hết nổi , nàng đã ngồi đây rất lâu rồi, vậy mà Tiêu Viêm ca ca của nàng từ đầu chí cuối chẳng nói một câu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn đến nàng cũng không có, nàng đành mở miệng trước, nắm chặt một bên tay của nam tử lay lay.
“Hừ! Ta không để ý tới muội? Cũng đúng, nếu không thì tại sao muội lại dễ dàng chạy ra ngoài gây chuyện như vậy, cho dù ta có canh chừng cách mấy muội cũng trốn được, lần nào cũng gây ra những chuyện động trời rồi mới chịu mò về nhà !”
Tiêu Viêm vốn đang để mùi vị của loại trà thượng hạng này xoa dịu cơn giận của mình, vừa nghe xong câu nói kia thì bao nhiêu cố gắng nén giận cũng bằng không, sắc mặt cũng ngày càng khó coi. Từ khi tiểu muội này của hắn có thể hóa thân thành hình người thì liên tục gây chuyện, ngày nào hắn cũng phải chuẩn bị tâm lý đi thu dọn tàn cuộc, mấy chuyện đó cũng chẳng phải trọng điểm, vương tộc chỉ có mỗi mình muội ấy là nữ nhi, đương nhiên được mọi người hết mực cưng chiều, dù gây chuyện cỡ nào cũng được mọi người bao che. Hắn còn nhớ có một lần nàng đến Điểu tộc chơi, rất thích vẻ sặc sỡ của lông Khổng Tước nên muốn xin một cái làm đồ trang sức, lông khổng tước vốn rất hiếm, mỗi cá thể Khổng Tước mười năm mới rụng một sợi lông, có thể dùng làm dược liệu hoặc tinh luyện tiên phiến, sao có thể tùy tiện cho ngoại nhân được. Mọi người ra sức giải thích, nàng chỉ im lặng lắng nghe rồi gật gật đầu, lúc ấy hắn còn ngu ngốc ngỡ là tiểu muội nhà hắn rốt cuộc cũng hiểu thông, nên vui mừng vô cùng, ngờ đâu chỉ qua một đêm, toàn bộ Khổng Tước của Điểu tộc ngay cả một cọng lông măng cũng chẳng còn. Hắn lập tức nghĩ ngay đến tiểu tổ tông nhà mình, vội phái người đi tìm, khi tìm thấy thì toàn bộ lông Khổng Tước đã bị nàng chất thành đống đốt lửa nướng khoai lang, lần đó cũng may là tộc nhân Điểu tộc không phát hiện, nếu không e là mối giao hảo vốn mong manh của hai tộc đã bị thiêu rụi cùng đống lông kia.
Phát tiết được một chút, tâm tình cũng thoải mái hơn, Tiêu Viêm nhìn sang A Tử đang cúi gằm mặt đứng một bên, hai ngón tay mân mê vạt áo, Tiêu Viêm biết đây là cử chỉ hối lỗi mỗi khi làm chuyện bậy bạ bên ngoài của nàng. Hừ, tự biết mình làm sai, vẫn chưa đến nỗi nào.
“Giờ thì nói đi, suốt thời gian qua muội đã đi đâu hả? Còn tên ma tộc kia là ai?” – Tiêu Viêm lên tiếng hỏi A Tử, hắn vẫn không hiểu tên ma tộc mà tiểu muội hắn mang về là ai. Diện mạo của tên kia đúng loại tiểu muội nhà hắn thích, tuấn dật phi phàm, nhưng vẫn toát ra một vẻ uy nghiêm khiến kẻ khác run sợ….. Tiêu Viêm không thích phán đoán tùy tiện, nhưng khí chất cùng ngạo khí cỡ này, tu ma giả tầm thường làm sao có được. Tiêu Viêm cảm thấy đầu mình có chút đau, tiểu muội – tiểu tổ tông nhà hắn trêu chim ghẹo sói còn chưa đủ hay sao mà lại dây dưa với cả ma tộc thế này, lại còn là một tên ma tộc thần bí không rõ lai lịch cùng năng lực nữa, nếu xảy ra chuyện gì thật thì các vị ca ca như bọn hắn dù bao che cách mấy cũng không thể tránh được chuyện ầm ĩ lọt đến tai phụ vương của họ.
Tuy cả Lang tộc đều yêu thương và che chở cho A Tử, nhưng tộc trưởng Lang tộc - cũng chính là phụ vương của năm huynh muội bọn họ thì ngược lại, ông đặt ra yêu cầu cho nữ nhi của mình còn cao hơn các ca ca của nàng nhiều lần, số lần bị phạt của A Tử còn nhiều hơn tổng số lần của bốn vị ca ca cộng lại.
Bọn họ chỉ có một muội muội, nên lại càng ra sức bao che, từ khi phụ vương nhường chính sự của Lang tộc lại cho họ thì gần như tiểu muội luôn nằm trong vòng bảo hộ của họ, có chuyện gì thì bọn họ lại đích thân đi xử lý, Tiêu Viêm nhiều khi thầm nghĩ, được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy mà tiểu muội của bọn họ vẫn có thể bình thường thì đúng là trời sập. Suốt ngày không quậy phá mỗi nơi một chút thì lại đi đâm chọt kẻ khác, khích người ta đánh nhau, lại còn đi khắp nơi trêu ghẹo lương nam, gặp ai vừa mắt liền bám dính lấy kẻ đó mà quấy rối, đến tận khi muội ấy đã chán chê hoặc kẻ kia chẳng còn ra hình người nữa thì mới vứt đi không thương tiếc. Danh tiếng Lang tộc ngày càng lan xa, cả Tu Chân Giới đều biết Lang tộc có một cô công chúa biến thái không ai bằng. Tiêu Viêm cùng các huynh đệ chỉ còn biết thở dài nhìn trời.
A Tử cúi đầu im lặng, nàng thừa biết lúc này phải tranh thủ làm Viêm ca ca bớt giận một chút, bản thân nàng cũng lâu lắm rồi mới trở về, khó tránh Viêm ca ca nổi giận. Đợi sắc mặt Tiêu Viêm đã dễ nhìn hơn một chút, A Tử mới lén lút dùng ánh mắt cầu cứu Thủy Chung ca ca từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngồi một bên.
Thủy Chung lắc nhẹ đầu, trên mặt là nụ cười yêu thương cùng bất đắc dĩ, lên tiếng:
“Đã biết lỗi rồi thì tốt, chỉ cần không có lần sau là được. Còn người kia…..” Thủy Chung dừng một chút : “…Người là do muội đưa về, huynh muốn quản cũng không được, tùy ý muội xử lý.”
A Tử nghe Thủy Chung nói vậy cũng giống như phạm nhân bỗng chốc được phóng thích, nhào vào lòng y, giọng điệu vô cùng vui vẻ:
“Muội biết là Thủy ca ca thương muội nhất mà ~”
Tiêu Viêm vẫn làu bàu:
“Hừ, huynh cứ như vậy mãi .”
“Được rồi! Là ta không tốt, nhưng ‘muội muội là để yêu thương chiều chuộng chứ không phải để nghiêm phạt’ là do ai nói hả?” – Thủy Chung vừa cười vừa trả lời.
Tiêu Viêm lập tức nghẹn lời, câu này đúng là do hắn nói, nhưng đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi, lúc đó tiểu muội của hắn đáng yêu thế nào, giờ đây lại thành một hỗn thế tiểu lang nữ, làm sao mà giống chứ.
A Tử thuận theo chiều gió, ngay lập tức quay sang nắm chặt cánh tay của Tiêu Viêm nũng nịu:
“Viêm ca ca à, chỉ lần này thôi mà, muội sẽ rất ngoan, rất nghe lời, huynh đừng giận nữa mà ~”
Đấy, vẫn là câu nói này, hắn đã nghe bao nhiêu lần rồi chứ, hắn nheo mắt nhìn tiểu muội nhà mình ra vẻ không tin, thế nhưng, đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu, đôi môi hơi mím, đôi mắt to tròn đen láy ầng ậc nước, hắn nhìn thấy biểu tình này của A Tử liền đầu hàng, độ sát thương của cái chiêu này quả thực kinh người, trăm trận trăm thắng.
A Tử hài lòng bước ra khỏi cửa, nàng biết tỏng là các ca ca chẳng nỡ nổi giận với mình, cùng lắm là mắng mỏ một chút thôi, nhưng như thế cũng chứng tỏ các ca ca vô cùng quan tâm và yêu thương mình, A Tử đương nhiên cũng hiểu rõ là không nên khiến các ca ca quá mức lo lắng, tự nhủ với lòng sau này sẽ ít đi quậy phá một chút, còn về phần cường thưởng lương nam thì….. Hụ, nếu mà bớt lại thì khác nào bôi nhọ sắc tính và danh dự của Lang tộc.
Vừa bước đến gần phòng của mình thì nghe tiếng xì xầm to nhỏ, A Tử nghi hoặc đẩy nhanh cước bộ, đập vào mắt là bộ dạng lấm la lấm lét của vài tên tộc nhân khác, gọi là lấm la lấm lét cho hay thôi chứ cái bộ dáng vừa giành giật xô đẩy nhau vừa la ó kiểu này thì lấm lét chỗ nào chứ ?
Bạn nhỏ kia khoát khoát tay, vẫn cố chen chân lên một tí, chốc chốc lại nhảy nhảy lên để nhìn, vừa nhìn vừa nói:
“Đang xem mỹ nam tắm rửa!”
“Mỹ nam tắm rửa?” A Tử giật mình, phòng của nàng đào đâu ra mỹ nam? .
“Ôi! Thân hình mỹ của y đúng là cực phẩm, bộ dáng anh tuấn phi phàm, còn đẹp hơn cả bốn vị hoàng tử của chúng ta luôn ấy chứ!” – Một nữ tỳ đứng đầu vừa xem vừa cảm thán.
“Đúng, đúng! Khiến người khác như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cảm xúc dâng trào .” - Thị tỳ khác đồng tình.
“Chí lý chí lý, cực phẩm cỡ này đúng là hiếm gặp, người ta thiệt là muốn cùng y giao lưu tinh thần một chút quá, thuận tiện giao lưu cả thể chất luôn nữa .” – Một tên thị vệ cơ bắp cuồn cuộn vừa ôm mặt e thẹn vừa góp lời, nhất thời hội trường im lặng, sau đó cơ số kẻ nôn đến xanh mặt, còn lại thì lôi tên thị vệ kia ra đánh đập, hung hăng chà đạp hắn.
“Mụ nội ngươi, ngươi có muốn thì cũng giữ trong lòng đi chứ, nói mà không nhìn lại bộ dạng của mình. Nhìn ngươi coi, cơ bắp cuồn cuộn như vậy, có làm với hắn thì cũng phải ngây thơ đáng yêu một chút, hoặc giả là mỹ nam nhân phong phạm hơn người, loại như ngươi thì không quan trọng là thẳng hay cong, mà phải coi có con gấu đực động dục nào thèm cưỡi hay không …@#$$@#@ ”(đã lược bỏ cơ số từ ngữ nhạy cảm và đen tối)
A Tử nhìn bộ dạng của tên kia, sắc mặt cũng xanh theo, tự hỏi không biết kẻ xui xẻo nào bị hắn cường bạo trong tư tưởng, thế nhưng mặt nàng trong phút chốc biến thành trắng bệch, một cước đạp hết cả bọn ra ngoài, lao vào phòng. Nàng đương nhiên là vô cùng khẩn trương, bởi vì cái người trong lời bọn họ nói có thể là Nại Lạc nhà nàng, tính theo lời dặn dò của nàng, y lúc này hẳn là đang tắm rửa. A Tử nghiến răng, vừa lao vào phòng, chưa kịp định thần, liền thấy một cảnh tượng khiến nàng líu lưỡi.
Một bóng người tráng kiện vừa bước ra khỏi bồn tắm, tay chân thon dài cân xứng, mái tóc dài màu lam nhạt ướt nước bám chặt trên tấm lưng vững chãi, làn da màu tiểu mạch càng thêm sáng bóng, người nọ với tay cầm lấy y sam màu trắng trên bức bình phong cạnh bồn tắm khoác lên người, A Tử dường như ngừng thở, ánh mắt dán chặt vào từng tấc da thịt trên người hắn.
Nam tử ý thức được sự có mặt của nàng, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng xoay người lại, vạt áo phía trước rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cơ ngực rắn chắc thoáng ẩn hiện, nụ cười yếu ớt trên gương mặt anh tuấn khiến hắn lộ ra thần thái mệt mỏi, nhưng ánh mắt sắc bén cùng đôi mày kiếm lại trần ngập cương nghị cùng uy nghiêm.
Ngươi này không phải ai khác, chính là thanh mai trúc mã của A Tử, hai người cùng nhau lớn lên. Hơn hai ngàn năm, những chuyện như đánh gà, bắt chó, nhổ lông chim, có nàng, tất cũng có hắn, mà khiến nàng uất ức nhất, chính là hai ngàn năm trước, tên hảo hữu thối nát suốt ngày ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi lại cùng nàng đấu khẩu bỗng chốc một bước trở thành Thiên tướng, không chỉ thế, còn liên tục lập công lớn, nghiễm nhiên trở thành vị Thiên tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tu chân được truy phong danh hiệu Chiến thần, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Người người đều bảo hắn ta uy vũ hơn người, phong đạm vân khinh, chỉ có nàng là biết, hắn không nói thì thôi, chứ đã nói thì câu nào câu nấy đều khiến người đối diện tức chết, lại còn mặt dày khó ai bằng nữa chứ.
Hắn nhìn vẻ mặt ngây ngốc của A Tử một hổi, uể oải lên tiếng:
“Ngươi mau lau nước miếng đi, thân là Chiến thần danh vang bốn bể như ta tự nhiên chẳng có gì đáng lo, nhưng để Lang tộc chết chìm trong biển nước miếng của ngươi chẳng khác nào làm trò cười cho toàn cõi Tu chân!”
Nàng lập tức nhận ra vẻ thất thố của mình, ngượng ngùng thu lại ánh mắt, cũng lén đưa tay quệt quệt miệng mình, ái chà, đúng là có chảy nước miếng.
“Ngươi làm gì ở đây?” – A Tử nghi hoặc.
“Tắm!” – Người nào đó trả lời rất bình thản.
“Nước này không phải chuẩn bị cho ngươi mà!” – Nàng nhíu mày.
“Ai mà biết, ta thấy có sẵn nước nóng, cảm thấy không nên lãng phí tài nguyên nên đành dùng đỡ thôi!” – Hắn nhún nhún vai, lại còn trưng ra vẻ mặt vô tội như nói ‘kỳ thực ta cũng đâu có muốn’.
A Tử nhẹ nhàng thở ra, cũng may người bị nhòm ngó không phải là Nại Lạc nhà mình, rồi lại lo lắng không thôi, nếu Nại Lạc không ở đây theo sự phân phó của nàng thì rốt cuộc là y đi đâu?.
Lưu Tinh nhìn biểu tình trên mặt A Tử liên tục biến hóa liền tò mò, dựa vào bản tính của A Tử, có thể khiến nàng lo lắng như vậy chắc hẳn chỉ có thể là nam nhân, nghĩ đến đây, Lưu Tinh lập tức nhíu mày.
“Tắm thì cũng đã tắm xong rồi, ngươi còn không đi à?” – A Tử lại nhớ đến vẻ mặt không biết xấu hổ của Lưu Tinh, không chút nể nang liền ra lệnh trục khách.
“Dù sao cũng không vội, đêm nay ta ngủ lại đây!” – Lưu Tinh làm như không nghe ra ý tứ của nàng, cũng không ngại đảo chủ thành khách, tự đưa ra quyết định.
A Tử mở to mắt nhìn Lưu Tinh trân trối, sau đó nghiến răng hung hăng nói:
“Vậy ngươi cứ từ từ mà nghỉ ngơi, bổn đại gia không phiền ngươi nữa.” – Nàng quyết định không để ý tới hắn nữa.
Nàng vừa xoay người cất bước, bỗng nhiên cảm thấy eo bị một cánh tay hữu lực ôm chặt lấy, sau đó cả người như bị một thân ảnh cao lớn trùm lấy.
Lưu Tinh tựa đầu vào hõm vai của nàng, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói càng thêm phần mệt mỏi:
“Yên nào! Một chút thôi!” – Không phải thỉnh cầu mà là yêu cầu.
A Tử nhíu nhíu mày, đình chỉ động tác, bộ dạng mệt mỏi vô lực này của hắn khiến nàng có chút không đành lòng, đành đứng im như vậy.
“Chủ … chủ tử..” – Thanh âm rụt rè của Phi Minh vang lên, A Tử giật mình quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm, gương mặt Phi Minh thoáng ửng đỏ xấu hổ, bộ dạng rụt rè, Hạo Vũ cũng trưng ra biểu tình khó xử, phía sau hai người họ là Nại Lạc.
“Các … các … các ngươi ở đó bao lâu rồi?” – A Tử lắp bắp, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Ừm, lúc nãy… nô tỳ và A Hạo đang chuẩn bị mọi thứ theo phân phó của chủ tử, thì Lưu Tinh đại nhân đến …… Ừm, sau đó thì…. Như người đã thấy đấy, ừm, nếu người bận thì… ”
Phi Minh ngập ngừng nói, A Hạo đứng bên cạnh cũng cúi thấp đầu, bối rối vô cùng.
Mặt A Tử lại càng đỏ hơn, lập tức giãy giụa khỏi ‘điểu trảo’ của Lưu Tinh, Lưu Tinh cũng không giữ lại, để mặc A Tử vùng ra. Hắn đưa mắt nhìn nam nhân cao lớn đứng sau Phi Minh và Hạo Vũ, đôi mắt nhất thời lóe lên một tia nguy hiểm.
Cả ba người A Tử và Phi Minh đều cảm thấy không khí trong phòng càng lúc càng quỷ dị, đang không biết phải làm sao thì ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của đám tộc nhân ban nãy:
“Đặt đi! Đặt đi! Đặt rồi không được đổi nhé!”
“Ha ha, hai người bọn họ ở trong đó lâu vậy, ta đặt ngũ công chúa đêm nay nhất định qua đêm cùng Lưu Tinh đại nhân!”
“Mẹ kiếp! Ngươi đúng là có mắt như mù, vở kịch này diễn bao nhiêu năm nay rồi, có khi nào kết thúc kiểu đó đâu, ta cược ngũ công chúa sẽ tống khứ Lưu Tinh đại nhân đi như mọi lần!”
“Hừ, ngươi mới là không biết gì, mỹ nam dân mình lên tận miệng như vậy, ngũ công chúa lẽ nào lại từ chối?”
“Đúng! Ta cũng cược đêm nay nhất định sự thành, hơn nữa còn là ngũ công chúa áp đảo Lưu Tinh đại nhân đến không xuống giường nổi!”
“Ta cũng cược ngũ công chúa nhất định ăn sạch sẽ Lưu Tinh đại nhân, ha ha ha!”
A Tử vốn đang băn khoăn khó xử, nghe đến đây thì nét mặt cũng sa sầm, siết chặt nắm tay, chuẩn bị tống khứ bọn kia đi, lại nghe thêm tiếng của Phi Minh cùng Hạo Vũ:
“Có biến! Có biến! Ta cược Lưu Tinh đại nhân nhất định sẽ khiêu chiến với vị mỹ nam mà công chúa vừa mang về! Ha ha, hai vị mỹ nam sống mái với nhau tranh giành tình yêu của ngũ công chúa!” – Hạo Vũ cười tươi như hoa tham gia hội đánh cược.
“Hả? Ngũ công chúa lại đưa mỹ nam về? Phi Minh tỷ! Hạo Vũ ca! Sao hai người không nói trước cho bọn đệ, bọn đệ muốn cược lại!” – Vài tên rống lên đau khổ.
“Ngươi đúng là không theo kịp thời đại mà! Ban nãy ngươi không để ý ánh mắt của Lưu Tinh đại nhân nhìn vị mỹ nam kia đắm đuối cỡ nào sao? Ta cá nhất định là Lưu Tinh đại nhân đã chấm vị mỹ nam này rồi!” – Phi Minh làm ra vẻ cao thâm khó dò.
“Chẳng lẽ đây là đoạn tụ trong truyền thuyết?!?” - Vài tên không tin nổi, há hốc mồm kinh ngạc.
“Lưu Tinh đại nhân và ngũ công chúa quyết chiến tranh giành mỹ nam?!?” – Vài thị tỳ ôm mặt e thẹn, ánh mắt sáng rực lên đầy hâm mộ cùng trông ngóng.
“Ngươi đúng là có mắt như mù, ban nãy Lưu Tinh đại nhân ôm lấy chủ tử vô cùng tình tứ, lại còn dùng ánh mắt sát nhân nhìn vị mỹ nam kia mà!” – Hạo Vũ không đồng tình, gân cổ lên cãi.
“Ai mới là có mắt như mù đây, rõ ràng là Lưu Tinh đại nhân thâm tình nhìn mỹ nam, còn ôm chủ tử lại chẳng qua là muốn ngăn không cho chủ tử ra tay cướp mỹ nam đi trước mà thôi!” – Phi Minh bĩu môi, nhìn hắn đầy khinh thường.
. . . . “Lũ đầu heo các ngươi cút hết cho ta!” – A Tử thẹn quá hóa giận, gương mặt đỏ bừng lên, răng nghiến chặt, tay phải kết ấn, sau đó dùng toàn lực thúc mạnh ấn già trong tay, một đạo kình phong dữ dội nổi lên, cuốn hết đám ‘trư lang’ đang mải nói bậy ngoài cửa bay đi không lưu lại chút dấu vết nào. Nàng nghiến răng ken két quay sang Lưu Tinh:
“Ngươi….” – A Tử nghẹn họng nhìn hắn trân trối, nàng đúng là quá sơ ý, sao lại quên mất kẻ này da mặt vốn dày còn hơn tường thành nữa, đành ấm ức xoay người đi thẳng.
Hậu quả của việc này chính là A Tử đi không thèm nhìn đường, đi được vài bước, chẳng biết là trượt phải thứ gì, chỉ thấy cả người mất thăng bằng, cắm đầu thẳng xuống đất, mắt thấy bản thân sắp trao cho đất mẹ thân yêu một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, A Tử nhắm tịt mắt lại, nhưng eo nhanh chóng bị ôm chặt, cơ thể bị một cánh tay nhấc bổng lên, sau đó cả người đã được chủ nhân của cánh tay ôm trọn.
A Tử ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình, gương mặt y tuy tái nhợt nhưng tuyệt chẳng lộ chút biểu tình nào.
Lưu Tinh chậm rãi thu lại cánh tay đang giơ lên giữa không trung của mình, hắn vốn đứng gần nàng hơn cả, nhưng người kịp thời đỡ lấy nàng lại không phải hắn, hắn nhìn thân ảnh của nàng nằm gọn trong ngực người nọ, ánh mắt thoáng chốc đã đen lại, khóe miệng giơ lên thành một mạt cười nhẹ:
“Lần đầu gặp mặt, xin hỏi nên xưng hô với vị đạo hữu này thế nào đây?”
Lưu Tinh khách khí lên tiếng hỏi, nhưng Nại Lạc vốn tâm cao khí ngạo nên chỉ nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi ôm A Tử xoay người rời đi. Lưu Tinh lần đầu bị người khác xem nhẹ, tự nhiên cảm thấy bất ngờ xen lẫn cảm giác bị vũ nhục, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, hắn tự biết hiện tại không phải lúc để tự ái, chỉ im lặng nhìn hai người kia đi ra.
A Tử vốn cảm thấy thân nhiệt lạnh như băng tuyết của Nại Lạc rất thích hợp với mình, muốn tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng y mà tựa vào, bất quá lại nhớ đến tình trạng của Nại Lạc, liền vỗ nhẹ y:
“Lạc! Ta không sao! Ngươi cứ để ta xuống đi!”
Y cúi xuống nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.
A Tử đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhợt nhạt của y, lạ là y cũng không tránh né hay tỏ vẻ khó chịu, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của nàng lướt qua mặt mình. Đôi mày thanh tú của A Tử cau lại, giọng nói pha chút chua xót: “Xem kìa, đã không khỏe lại còn cố gắng làm gì, trước tiên ngươi nên đi nghỉ đi, ít nhất cũng phải vài ngày nữa tình trạng của ngươi mới khá lên được, đến lúc ấy chúng ta đến Biên Hoang Vị Diện cũng không muộn.”
“Đến Biên Hoang Vị Diện?” – Y hơi bất ngờ.
“Ừ! Với tình trạng của ngươi như hiện tại thì chí ít phải cần đến vài trăm năm mới khôi phục ma lực hoàn toàn, nếu trong lúc này bị người khác phát hiện hành tung của ngươi thì rất nguy hiểm, ta cũng không có khả năng bảo hộ ngươi chu toàn nên cách tốt nhất và nhanh nhất để ngươi khôi phục ma lực có người là độ tu vi cho ngươi.” – A Tử rút tay lại, tiếp tục dẫn đường cho y, vừa đi vừa nói.
“Độ tu vi?” – Y nghi hoặc, y đã sống qua ba vạn năm, tuy không đến mức không gì là không biết, nhưng ít ra cũng là vạn sự thông, riêng thứ gọi là ‘độ tu vi’ mà nàng ta vừa nói thì đúng là chưa từng nghe qua.
“Ừ! Cũng giống như truyền linh lực cho người khác, nhưng truyền linh lực chỉ giới hạn cho những người cùng tộc mà thôi. Độ tu vi thì bất luận là muốn truyền cho ai cũng được!”
“Có thể sao?!?” - Y gần như cho rằng nàng ta chỉ đang nói vớ vẩn mà thôi. Linh khí tinh thuần của mỗi người đều khác nhau, là đồng loại thì ít ra khí tức cũng giống nhau đến năm phần, nếu chỉ đơn giản như truyền khí để điều tức hay trị thương thì còn có thể. Nhưng khác tộc thì lại khác, cho dù chỉ là một ít thôi cũng khiến linh lực trong người cả hai bị nhiễu loạn dẫn đến rơi vào ma đạo, tệ hơn nữa là hình thành thần hồn câu diệt.
A Tử đương nhiên biết những điều đó, cũng biết trong lòng Nại Lạc đang nghi hoặc điều gì, nàng cũng không buồn che giấu, nói thật với y:
“Chuyện độ tu vi này vốn không được lưu lại trên sách vở, những người biết đến nó hiện tại tính luôn ta cũng chỉ có vài người, là do ta tình cờ phát hiện ra mà thôi. Nói độ tu vi thì hay thế, chứ làm thì chẳng đơn giản chút nào, nếu cứ làm bừa thì chẳng những không được gì mà còn khiến cả hai gặp nguy hiểm, để tránh khéo quá hóa vụng thì cần phải có một người sở hữu linh khí tinh thuần nhất trong thiên địa đứng ra làm trung gian để thanh tẩy trọc khí, đồng thời chuyển hóa và dung hợp linh lực của cả người cho lẫn người nhận thì mới được.”
“Mai hoa tiên tử?!?” – Nghe đến đây Nại Lạc hiểu rõ, linh khí tinh thuần nhất trong thiên địa vạn vật e là chỉ có hoa tiên, mà hoa tiên duy nhất còn tồn tại đến bây giờ chỉ có Bạch Mai tiên tử mà thôi.
“Bạch Mai tỷ à? Tỷ ấy tuy cũng là hoa tiên, nhưng tỷ ấy,….. nên hiện giờ không thể nhờ tỷ ấy được!” – A Tử gãi gãi đầu nói với y.
Nại Lạc trầm mặc, mày kiếm khẽ nhíu, nếu nói không phải là mai hoa tiên tử chẳng lẽ trên đời này còn tồn tại người như vậy? Nếu có, lẽ nào y lại không biết?
“Người mà chúng ta cần tìm cũng là hoa tiên, nghe nói là chết lâu rồi!”
“Đã chết?” –Giọng Nại Lạc bất giác cao hơn, người đã chết rồi thì sao có thể giúp kẻ khác điều khí?
“Người tuy đã chết, nhưng hoa cốt vẫn còn. Chỉ cần lấy được hoa cốt, dùng nó hòa cùng một vạn năm tu vi của ta luyện thành đan dược đưa ngươi uống là được!”
“Tu vi của cô được bao nhiêu?” – Y nghi hoặc, bộ dạng của nàng cùng lắm chỉ mới vài ngàn tuổi, cho dù là Thiên Hồ thì cũng chỉ hơn một vạn là cùng, nàng bảo muốn độ cho hắn một vạn năm tu vi thì bản thân nàng còn lại được bao nhiêu chứ?
“Lúc trước là năm ngàn, hiện tại là hai vạn!” – A Tử mỉm cười dừng lại trước một gian phòng nhỏ, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa rồi nắm tay Nại Lạc bước vào.
Nại Lạc nghe nàng nói vậy liền im lặng, A Tử thấy y không hỏi, tự nhiên cũng không nói nhiều làm gì nữa, dù sao bản tính lạnh nhạt của y nàng cũng đã biết trước rồi. Nàng đi đến bên cạnh bàn, thắp đèn lên rồi ấn y ngồi xuống ghế, nàng bắt đầu xắn tay áo, đi đến bên chiếc giường gấp hết chăn gối cũ lại rồi ôm đống chăn đó ra để bên ngoài cửa phòng. Nàng cầm lấy chiếc chổi lông gà ở góc phòng bắt đầu quét dọn trên giường, căn phòng này trông qua có vẻ đã lâu không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp khá sạch sẽ, mọi thứ trong phòng tuy không nhiều nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp, A Tử chỉ cần quét sơ một chút là sạch sẽ ngay, sau đó nàng đi đến chiếc tủ gỗ màu đen phía góc phòng, lôi ra một bộ chăn gối mới.
Nại Lạc chăm chú nhìn nàng trải giường, vén góc, vuốt từng nếp nhăn vô cùng cẩn thận và thuần thục, sau đó nàng dùng tay áo quệt mấy giọt mồ hôi trên trán, quay sang cười với y:
Nại Lạc thổi tắt đèn rồi chậm rãi đi đến bên cạnh giường, hơi chần chừ một chút rồi cũng leo lên nằm. Vừa nằm xuống không được bao lâu liền nghe tiếng cửa mở ra ken két, tiếp sau đó là tiếng cửa đóng lại khẽ khàng, một bóng người khệ nệ ôm trên tay vật gì đó chạy thẳng đến bên giường của y.
A Tử trải giường cho Nại Lạc xong mới phát hiện phòng này chỉ để sẵn có một bộ chăn gối thôi, nàng đành quay sang hối y mau đi nghỉ rồi ba chân bốn cẳng chạy sang phòng khác tìm chăn gối cho mình, tìm được rồi thì lại khệ nệ vác đống chăn gối chạy về, nàng đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt gối cùng chăn xuống, sau đó rón rén chui lên.
Nàng vừa xoay người định nằm xuống liền thấy được đôi thủy mâu thâm thúy của y im lặng nhìn mình trong bóng tối, nàng hơi chột dạ một chút:
“Chào! Chưa ngủ à?”
Nại Lạc vẫn im lặng nhìn nàng chăm chú, nàng cười khan một tiếng rồi bổ sung thêm:
“Ha ha, đã trễ lắm rồi, chúng ta mau ngủ đi thôi!”
“Chúng ta?” – Y trầm giọng, thanh âm lạnh thêm một bậc.
“Đúng!” – Nàng gật đầu lia lịa, rồi như nhìn thấy gì đó từ y, nàng nheo mắt đầy tinh quái - “Có vấn đề gì à?”
“…..”
“Đã không có thì vui vẻ chấp nhận đi!” – Nàng cười tươi như hoa, mặc kệ thái độ của y liền nằm xuống đưa lưng về phía y, hơi ngọ nguậy tìm chỗ nằm thoải mái nhất, chăn cũng kéo lên che ngang mặt, im lặng lắng nghe động tĩnh của người nằm bên cạnh một lúc, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của y, nàng mới yên tâm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Nại Lạc thất thần, có vẻ như y thật sự đã già rồi, người đã già thì luôn thích hồi niệm quá khứ.
….Bản thần nữ đã không sợ, chẳng lẽ ngươi sợ à?
…..Vui vẻ chấp nhận đi! Ta không quan tâm...
Những lời nói khi xưa vang vọng bên tai, ánh mắt của Nại Lạc vốn âm u băng lãnh cũng trở nên nhu hòa đi không ít, dù rằng quãng thời gian yên bình hạnh phúc của ngày xưa đã một đi không trở lại.
Nại Lạc im lặng hồi tưởng, đến lúc người nằm bên cạnh xoay người tung chăn rơi xuống đất mới kéo y về với thực tại, y nghiêng đầu nhìn người nọ gần như là nửa nằm nửa treo trên mép giường, chăn bông đã sớm bị đạp rơi xuống đất mà cả nàng ta cũng sắp rơi theo chăn, y thở dài một hơi, đoạn nhỏm dậy kéo nàng ta nằm ngay ngắn lại, tiện thể nhặt cả cái chăn đang nằm dưới đất lên giũ nhẹ vài cái rồi đắp lại cho nàng ta. A Tử đang ngủ say chẳng hay biết gì, Nại Lạc vừa vén chăn lại ngay ngắn, nàng liền nghiêng người cuộn chặt chăn lại, Nại Lạc nhìn nàng ta làm thế, nghĩ là chắc nàng ta khó có thể làm rơi chăn lần nữa mới xoay người toan rời đi, nào ngờ vừa đi được một bước liền cảm thấy vạt áo bị kéo lại, y nhíu mày quay lại nhìn. Hóa ra vạt áo của y bị cánh tay nhỏ nhắn vươn ra từ trong chăn của A Tử gắt gao níu giữ, y cố gỡ ra, nhưng loay hoay một lúc vẫn không gỡ được, A Tử trong lúc mơ hồ cảm thấy ai đó muốn giành lấy thứ nàng đang cầm trong tay, nàng nhíu mày, mấy ngon tay nhỏ lại càng siết chặt, trong cổ họng phát ra mấy tiếng ư ư kháng cự.
Nại Lạc không gỡ tay nàng ta ra được, vốn muốn dùng kiếm cắt phăng chỗ vạt áo đó đi, nhưng lại phát hiện loại vải làm nên y phục trên người mình được dệt từ tơ của bảy loại yêu nhện khác nhau, lửa đốt không cháy, kiếm đâm không thủng, đành thúc thủ cam chịu, y đặt người nằm lại xuống sát mép giường, nhắm mắt dưỡng thần.
A Tử bị thanh âm đổ vỡ đồ đạc đánh thức, y bị ánh nắng làm chói mắt, đành nheo lại nhìn rõ người gây ra tiếng động.
Phi Minh cùng Hạo Vũ đồng thời bày ra vẻ mặt hoảng hốt, không tin nổi nhìn về phía mình, A Tử ngáp một cái rõ dài, chớp mắt vài cái hỏi:
“Mới sáng ra mà hai người đã ồn ào cái gì vậy hả?”
“Chủ … chủ tử….. hai người…..” – Phi Minh run rẩy đưa tay chỉ về phía A Tử, miệng lắp bắp mãi không thốt nên câu.
“Lẽ nào lại vậy?” – Khóe miệng Hạo Vũ giật giật vài cái, biểu tình tựa như sung sướng cùng kinh ngạc không tả nổi.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cái gì mà hai người hả?” – A Tử bị bộ dạng của hai người nọ làm cho tỉnh ngủ hắn luôn, nàng hơi bực mình nhíu mày hỏi lại.
“Hai…hai người…” – Phi Minh vẫn lắp bắp.
“Hai người cái gì hả? Muội quen tỷ bao lâu nay sao lại không biết tỷ bị nói lắp nhỉ?” – A Tử nhịn không nổi nữa, chống tay ngồi dậy.
“Á?” - Nàng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vội xoay người nhìn lại. Đập vào mắt là gương mặt anh tuấn băng lãnh với đôi con ngươi âm trầm đang nhìn nàng chăm chú, chân mày nhíu lại thành một đường, dưới mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt. A Tử nuốt nước bọt, thảo nào lúc nãy chống tay ngồi dậy nàng cảm giác phía dưới tay có cảm giác là lạ, hóa ra chỗ nàng chống tay là giữa ngực y, nàng xấu hổ thu tay lại, ngượng ngùng cười một tiếng:
“Lạc huynh, dậy sớm thế?”
“…” – Nại Lạc im lặng nhìn nàng, sau đó hơi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa chính sau lưng Phi Minh và Hạo Vũ.
Ánh mắt của A Tử cũng chuyển theo, nụ cười liền đông cứng trên mặt, bên ngoài mặt trời đã lên cao gần đến đỉnh rồi chứ sớm sủa gì cho cam. Nàng liền ho khan một tiếng, vội sửa lại:
“Ngủ đủ giấc rất tốt cho sức khỏe!”
Nại Lạc vẫn im lặng nhìn nàng, sau đó hơi cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, sắc mặt đen thêm một phần, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày cũng sâu thêm một chút. A Tử cũng rất phối hợp mà nhìn theo…. Lần này A Tử cũng chẳng nặn ra nổi nụ cười nào nữa, giữa ngực của bộ y phục đen tuyền Nại Lạc mặc trên người xuất hiện một mảnh ướt đẫm khả nghi. A Tử đưa tay quẹt quẹt mặt mình, mò ra một tay đầy nước bọt….. A Tử xấu hổ cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn sắc mặt của y nữa, nàng ai oán than thầm, giá mà có cái hố nào cho nàng chui xuống thì tốt biết mấy.
Đồi với hai người Phi Minh, Hạo Vũ mà nói từ đêm qua tới giờ liên tục xảy ra nhiều chuyện đáng kinh ngạc nhất, đầu tiên là vị mỹ nam bí ẩn tên gọi Lạc công tử mà chủ tử của họ đưa về, tiếp theo là một màn ôm ấp suýt tí nữa phát triển thành giai đoạn gian tình của Lưu Tinh đại nhân và chủ tử sau cùng là một tràng tranh giành ái nhân đầy mong đợi mà họ không có may mắn được chứng kiến.
Tính tò mò không được thỏa mãn khiến Hạo Vũ cùng Phi Minh ngứa ngáy trong lòng, vừa sáng ra đã vội chuẩn bị điểm tâm cùng nước nóng chạy đến phòng chủ tử, trên danh nghĩa là phục vụ chủ tử rời giường, thực tế là tiến hành công việc thám thính nội tình cùng kết quả diễn biến của tối qua. Trên đường đi Hạo Vũ còn vô tình nghĩ đến một việc hết sức kinh hoàng, đó chính là một mình chủ tử của họ áp đảo hai vị mỹ nam trên giường. Phi Minh liếc hắn một cái đầy khinh bỉ, nhưng trong lòng cũng chộn rộn không yên, tưởng tượng đến cảnh họ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai vị mỹ nam, mỗi người một bên ôm lấy chủ tử…. Phi Minh xuýt chút nữa phun máu mũi ra, cước bộ cũng nhanh hơn một bậc.
Người xưa có câu “Trời hay phụ lòng người!”, chính là để chỉ trường hợp này đây. Phi Minh cùng Hạo Vũ khẩn trương đứng trước cửa phòng của A Tử, gấp đến mức khi mở cửa thậm chí không thể gọi là mở, mà phải nói là đạp cửa xông vào.
“Chủ tử! Nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm cùng nước nóng cho người rồi đây!” – Phi Minh vừa lao vào lập tức hô to lý do ngụy biện của mình.
Nhưng trước mắt họ nào phải cảnh tượng mà họ tưởng tượng ra, chỉ thấy mỗi mình Lưu Tinh nằm ngủ say như chết trên giường.
Cả hai dùng ánh mắt trao đổi một chút rồi đồng loạt xoay người đi ra, tiện tay nhẹ nhàng đóng của lại. Phi Minh và Hạo Vũ từ bé đã lớn lên cùng A Tử, vốn bản tính cần cù chịu khó, không ngại thử thách, nên họ lập tức mở cửa từng phòng trong tiểu viện tìm kiếm bóng dáng chủ tử cùng vị mỹ nam bí ẩn kia, tiểu viện này vốn cũng không quá lớn, chỉ có vài phòng thôi nên lần thứ tư đạp tung cửa phòng, cả hai cũng tìm thấy người mình cần tìm, còn chứng kiến một màn vô cùng quỷ dị.
Vị Lạc công tử kia hai mắt âm trầm, chân mày gắt gao níu lại, gương mặt âm u tựa như sắp phát hỏa. Còn chủ tử của họ nằm kề bên y, tứ chi của nàng tựa như mấy cái vòi bạch tuộc quấn lấy y, đầu gối lên ngực y ngủ ngon lành, khóe miệng còn liên tục chảy nước miếng thấm ướt một mảnh lớn y phục trước ngực y.
Phi Minh và Hạo Vũ há mồm kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp chạm đất luôn, mà khay điểm tâm trên tay Phi Minh thì không may mắn như thế, tại thời điểm Phi Minh vì kinh ngạc mà quên đi tất cả thì khay điểm tâm ngon lành nọ một đường rơi thẳng xuống đất, phát ra âm thanh “loảng xoảng” chói tai đánh thức vị chủ tử của họ dậy.
Cả hai nhìn thấy bộ dạng cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ của chủ tử thì trong lòng cũng âm thầm khinh thường nàng một chút, qua đêm cùng mỹ nam trên một chiếc giường, đã đến mức ôm ấp như thế này rồi mà vẫn không tiến triển thêm một bậc nữa, lại còn chảy nước miếng ướt cả áo người ta thì đúng là quá mất mặt.
A Tử ngước mắt nhìn biểu tình của Nại Lạc, chỉ thấy y chỉ im lặng nhìn ngực áo một lúc rồi dứt khoát đứng dậy, A Tử thở phào nhẹ nhõm, vội quay sang Hạo Vũ hô:
“A Vũ… ừm.. phiền huynh chuẩn bị một bộ y phục mới cho Lạc công tử đi!”
“Tuân lệnh chủ tử! Lạc công tử, xin mời theo tiểu nhân!” – Trước mặt ngoại nhân thì Hạo Vũ cùng Phi Minh rất giữ thể diện cho A Tử, luôn bày ra một bộ dáng nô tài nhất nhất nghe lời không dám làm trái mệnh.
“Chi - nha! Cạch!”
Cánh cửa vừa khép lại, Phi Minh liền lộ rõ biểu tình khinh thường, biễu môi nhìn A Tử đang cúi đầu nhu thuận ngồi trên giường, nàng bĩu môi khinh thường:
“Chủ tử, sau này ra đường đừng nhận là có quen biết với ta nhé!”
Đầu A Tử càng cúi thấp hơn, ô ô nàng đúng là đáng thương mà, ai cũng bắt nạt được nàng.
Bởi vì có sự kiện xấu hổ nào đó lúc sáng, nên khi dùng điểm tâm A tử cơ hồ không dám liếc mắt nhìn Nại Lạc lần nào, cắm cúi dùng hết phần điểm tâm của mình.
Sau khi dùng xong điểm tâm, A Tử cũng ổn định lại tâm tư của mình, len lén nhìn Nại Lạc một chút, phát hiện trên mặt y chẳng lộ vẻ gì, mới âm thầm thở ra một hơi.
“Khụ, ….Lạc huynh tối qua ngủ có ngon không?” – A Tử quyết định mở miệng phá tan thế cục.
Ba ánh nhìn lập tức bắn về phía nàng. Nại Lạc chỉ liếc mắt một cái, còn Phi Minh và Hạo Vũ thì rõ là đang khinh thường, đã làm ra chuyện xấu hổ ngần ấy mà còn dám mở miệng hỏi lại sao?
A Tử nuốt nước bọt, tròng mắt đảo mấy vòng liền đổi câu hỏi:
“Khụ, trong người còn có chỗ nào không khỏe không? Nếu vẫn khó chịu thì lát nữa theo ta lên núi một chuyến!”
“Không sao, không cần!” – Nại Lạc lạnh nhạt nói.
“Linh khí trên núi tốt hơn ở đây nhiều!” – A Tử nhíu mày.
“….” – Nại Lạc đăm chiêu một lúc.
“Sao hả?” - A Tử nhoài người lên hỏi.
“Được!” – Nại Lạc nhẹ gật đầu.
“Tốt lắm, vậy bây giờ đi luôn thôi!” – A Tử hào hứng nói.
“Chủ tử, hai người có cần người hầu hạ không?” – Hạo Vũ chen lên hỏi.
“Không cần đâu, hai người ở lại đây dọn dẹp đi!” – A Tử bĩu môi nhìn Hạo Vũ, ai bảo lúc nãy bọn họ hùa nhau khinh bỉ nàng làm gì.
A Tử mỉm cười vô cùng hài lòng nhìn vẻ mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi của Hạo Vũ, nàng đứng dậy nắm tay Nại Lạc hướng ra cửa mà đi