Sau khi rời Hỏa Giới, Hàn Băng và Hỏa Hồ đến Thủy Giới. Khi vừa đặt chân đến nơi này, đập vào mắt của Hàn Băng là cảnh người dân đang chết dần chết mòn vì nguồn nước bị nhiễm bẩn, không khí thì bị ô nhiễm đến mức nghiêm trọng.
Với nơi đây, nước là nguồn nhiên liệu vô cùng quan trọng nhưng bị ô nhiễm thì người dân chỉ còn nước chờ chết.
Hàn Băng tiến lại hỏi thì được người dân kể rằng:
Do sự vô ý của những người dân ở đây, họ thải ra vô số chất thải mà không tìm cách xử lí chúng làm cho những chất ô nhiễm tích trữ ngày càng nhiều và làm ô nhiễm đất dẫn đến nguồn nước cũng bị ô nhiễm theo. Những hơi ẩm và ô nhiễm của nước làm cho không khí bị nhiễm bẩn, kéo theo những cơn mưa axit làm cho những ngôi nhà cao tầng bị hủy hoại từ từ.
Đất bị ô nhiễm làm cho nhiều người chết đói, nguồn nước bị ô nhiễm làm cho nhiều người chết khát, không khí nhiễm bẩn kéo theo nhiều loại dịch bệnh nguy hiểm vô cùng.
Hàn Băng rất đau lòng trước cảnh thi thể chất đống ngoài đường. Hỏa Hồ đã rơi nước mắt trước khung cảnh thương tâm ấy. Hàn Băng hỏi:
“Vậy linh thần Huyền Băng đâu?"
“Linh thần Huyền Băng có lẽ do chán cảnh con người cứ mặc sức thải chất thải làm ô nhiễm nơi đây nên ngài đã ra đi rồi, chúng tôi cũng không biết ngài ở đâu"
Hàn Băng nhìn xung quanh thấy một đứa bé đang nằm trên hiên tòa nhà cao ốc, cái lưỡi nhỏ bé đã lè cả ra ngoài vì khát nước, nàng tiến lại gần, từ bàn tay của mình, một ngụm nước hiện ra, nàng rót ngụm nước ấy vào miệng đứa bé. Dần dần, đứa bé uống được từng chút một rồi tỉnh dậy.
Những người xung quanh thấy cảnh ấy liền tiến lại gần, Hàn Băng làm phép đong đầy các lu nước hoặc bất cứ vật gì có thể đựng được nguồn nước sạch, người dân đang sắp chết khát từ từ sống lại nhưng chỉ mới một vấn đề, còn lại cái đói và không khí.
Người dân tập trung xung quanh Hàn Băng và Hỏa Hồ, họ hỏi nàng tên là gì, nàng đáp:
“Tôi là Hàn Băng".
“Nàng là pháp sư sao?", cư dân ở đây lên tiếng hỏi.
“Có thể xem như vậy", Hàn Băng trả lời.
Mọi người cùng lần lượt quì xuống trước mặt Hàn Băng, cám ơn rối rít, Hàn Băng lúng túng đỡ những người già cả ốm yếu dậy.
“Tôi chỉ có thể giúp đỡ mọi người về cái ăn, cái uống một thời gian, nhưng nếu muốn lâu dài thì phải tìm cách khác".
Tối hôm ấy, Hàn Băng và những người già đã cùng bàn bạc với nhau.
“Hiện tại nơi này đã bị ô nhiễm hoàn toàn, các bạn không thể sống ở đây"
“Nhưng chúng tôi biết chuyển đi đâu bây giờ?"
“Sao các bạn không chuyển xuống dưới nước?"
“Làm sao con người mà sống dưới nước được?"
“Chúng ta tới tìm Huyền Băng xem có cách không?”, Hàn Băng lên tiếng.
“Chúng tôi không biết Huyền Băng đang ở đâu”
“Tôi sẽ tìm cách, mọi người cứ đi nghỉ đi”
Tối hôm ấy là đêm đầu tiên sau mấy năm nay của Thủy Giới, họ được uống nước đến no bụng, ăn đến thỏa thê. Trong mắt họ, Hàn Băng lúc này đã như một vị thần. Một vị thần thường xuất hiện trong cổ tích để giúp đỡ con người khi họ tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, Hàn Băng và những người già cùng đi đến đại dương lớn nhất của Thủy Giới. Hàn Băng bảo họ hãy đứng tránh xa ra, một mình nàng tiến gần lại mép đại dương. Rồi đột nhiên, xung quanh Hàn Băng được bao bọc bởi một vòng tròn màu bạc rất rực rỡ. Hàn Băng bay lên, lơ lửng trên mặt nước. Nàng lẩm nhẩm một câu gì đó rất khó hiểu. Rồi từ lòng bàn tay nàng xuất hiện ánh sáng màu lam, nàng đưa cao bàn tay lên và quật mạnh ánh sáng đó xuống dưới nước, mặt nước dao động lớn, mức dao động lan truyền tất cả các đại dương trên Thủy Giới.
Từ mặt nước, một con rùa băng phóng lên trời, đấy là Huyền Băng. Huyền Băng là một con rùa băng, nó là linh thần của Thủy Giới. Người dân hốt hoảng tìm chỗ nấp khi thấy Huyền Băng xuất hiện.
Nó gầm lên một tiếng vang dội: KẺ NÀO DÁM PHÁ HỦY NƠI Ở CỦA TA!!.
Bỗng nhiên, một vệt sáng màu bạc đánh vào mai của Huyền Băng làm nó choáng váng. Nó quay đầu lại tìm nơi phát ra nguồn sức mạnh ấy. Đột nhiên, nó sững ra như không tin vào mắt mình.
Hàn Băng đáp xuống mặt đất, ngay liền sau đó, vòng sáng xung quanh nàng cũng biến mất. Hàn Băng đứng trên bờ, chỉ tay lên không trung nơi Huyền Băng đang đứng, nói:
“Ngươi thân là linh thần của Thủy Giới, thấy nơi đây bị ô nhiễm không đứng ra giúp đỡ cớ sao lại bỏ đi một mình để người dân chết dần chết mòn?”
Những người xung quanh lo sợ cho mạng sống của nàng. Thật không tin được nàng dám đứng ra quát linh thần hung hãn ấy.
“Ngươi quên nhiệm vụ chủ nhân giao cho ngươi sao? Không phải nhiệm vụ của ngươi là canh giữ Thủy Báu và giúp đỡ vương quốc này à?”
Huyền Băng run run người lên.
“XUỐNG ĐÂY NGAY CHO TA!!!!”, Hàn Băng thật sự tức giận, nàng quát.
Huyền Băng vẫn đứng yên trên không trung không xuống, Hàn Băng nắm chặt bàn tay lại, tay phải xuất hiện băng tay trái xuất hiện nước.
“XUỐNG NGAY!!! DÁM CÃI LỆNH CỦA TA À?"
Huyền Băng tái mặt, nó từ từ đáp xuống mặt nước.
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY
Huyền Băng liền bơi vào bờ. Nó hạ cái đầu khổng lồ của mình xuống cho vừa tầm tay của Hàn Băng, nàng đặt tay lên đầu Huyền Băng, lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó. Một quả cầu bạc bao quanh Huyền Băng. Rồi nhanh như chớp, quả cầu mờ dần đi, từ trong quả cầu, một đứa bé trai tầm mười lăm tuổi xuất hiện.
Đứa bé đó vội quì xuống trước mặt Hàn Băng:
“Chủ nhân!”
“Huyền Băng! Sao em dám cãi lại nhiệm vụ ta giao cho em”, giọng Hàn Băng đã dịu hơn lúc nãy, nhưng vẫn còn phong thái uy quyền.
Người dân xung quanh rất ngạc nhiên khi thấy hình dạng người của Huyền Băng nhưng họ còn ngạc nhiên hơn khi thấy linh thần mà họ luôn sợ hãi đang quì xuống trước mặt một người con gái trẻ ấy và gọi đó là chủ nhân.
“Không! Không bao giờ em dám trái lời chủ nhân”, Huyền Băng vội lắc đầu.
“Vậy thế này là sao?”, Hàn Băng khẽ cau mày.
“Vì con người ở đây đã tự tay làm ô nhiễm tất cả, nguồn nước là sức mạnh của em cũng là nguyên liệu vô giá ở đây nhưng nó không hề được coi trọng một chút nào khi con người thải vô số chất thải xuống nguồn nước, em đã hiện hình lên báo với họ rằng phải có biện pháp và biện pháp của họ là ngang nhiên xông vào điện thần của em và dùng vũ lực cướp đi Thủy Báu”, giọng của Huyền Băng đầy phẫn nộ.
Hàn Băng tức giận quay lại nhìn những người dân, ánh mắt giận dữ của nàng làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi còn hơn khi đối mặt với Huyền Băng. Hàn Băng cố gắng bình tĩnh rồi thở mạnh nói:
“Em có cách gì không?”
Huyền Băng nhìn một vòng rồi nói:
“Bây giờ thế giới này đã bị ô nhiễm hoàn toàn, sức mạnh của em chỉ có thể làm cho nguồn nước cách biệt với những thứ ấy thôi”
“Em có cách nào đưa họ xuống sống dưới nước không?”
“Rất khó…”, Huyền Băng trầm ngâm
“Cứ nói xem nào”
Sau đó, Huyền Băng nói gì đó với Hàn Băng rồi họ quay lại nhìn những người già, kêu họ nói với dân chúng hãy đi tìm chỗ nấp thật an toàn.
Sau khi dân chúng di tản xong, Hàn Băng và Huyền Băng hiện nguyên hình. Sau khi ánh sáng bạc bao quanh hai người đó, Hàn Băng hóa thành một con hồ ly bạc có chín đuôi khổng lồ, to còn hơn cả một con người, Huyền Băng hóa thành một con rùa băng khổng lồ nhưng không to lớn bằng Hàn Băng.
Hàn Băng há miệng của mình, một quả cầu bạc phóng thẳng xuống mặt nước, toàn bộ các đại dương đóng băng ngay tức khắc, Huyền Băng gầm vang lên, rồi từ lớp băng ấy, Thủy Báu, thanh kiếm nước phá vỡ lớp băng ấy bay lên trời cao.
Những lớp băng vỡ vụn ra rồi tan ra thành nước, nó không còn màu đục như trước mà có màu xanh của nước tinh khiết, những quả cầu nước ấy bay thẳng lên trời như tắm rửa cho bầu trời đầy ô nhiễm ấy.
Đột nhiên, cả bầu trời không còn chuyển động, nó như đông cứng lại, một màu bạc bao phủ lấy nó, nhìn cả bầu trời trông như một núi băng khổng lồ.
Các đại dương hiện tại đã cạn nước. Sau đó, Hàn Băng, Huyền Băng cùng phóng ra một thứ ánh sáng bạc, Thủy Báu cũng phát ra thứ ánh sáng như vậy, ba tia sáng ấy cùng gặp nhau tại một điểm, từ điểm ấy, một lượng nước như trút xuống các đại dương.
Chỉ một lát sau, các đại dương đã đầy nước lại như trước. Bầu trời ngừng chuyển động. Đất và trời như chia ra thành hai thứ chẳng liên quan gì tới nhau nữa.
Hàn Băng và Huyền Băng hạ xuống đất. Hàn Băng hóa lại hình dạng người, Thủy Báu nằm gọn trong tay của Hàn Băng. Hàn Băng cất tiếng nói:
“Giờ đây nguồn nước và không khí đã trong sạch lại, ta không làm cho đất hết ô nhiễm để nhắc nhở các ngươi về những gì các ngươi đã làm trong quá khứ, các ngươi không thể nào sống trên cạn nữa rồi, hãy chuyển xuống dưới nước mà sinh sống”
Những người dân hoang mang vô cùng, làm sao họ có thể sống dưới nước được???
Thủy kiếm rực sáng lên, phóng thẳng lên trời rồi nhào xuống mặt nước, Huyền Băng liền lặn xuống theo, Hàn Băng chỉ xuống đại dương nói:
“Khi nào Thủy Báu còn ở trong nước, lúc ấy, các ngươi sẽ thở được dưới nước”
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY
“Nếu Thủy Báu là nguồn sống của thế giới này thì làm sao chúng ta lấy đi được???”, Tú Ngọc hỏi.
“Đang suy nghĩ”, Hỏa Hồ trầm tư nói, cuộc chiến này rồi sẽ đem lại lợi ích gì đây, ”Trước mắt mai chúng ta sẽ đến gặp linh thần Huyền Băng đã”
“Sao nãy huynh nói là chỉ có Thủy Giới và Phong Giới là còn lưu giữ những câu chuyện về Hàn Băng?”, Tú Ngọc hỏi.
“Vì hai thế giới này mang ơn rất lớn của ngài ấy, nếu không có ngài ấy thì hai thế giới này đã bị diệt vong rồi”
“Ở Hỏa giới, Hàn Băng cũng đã có ơn lớn là ngăn cản Băng Phụng tàn phá cơ mà?”, Tú Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Đó chỉ là những việc làm âm thầm của ngài ấy, nên không được biết đến”
“Vậy ở Phong Giới, Hàn Băng đã làm việc gì?”
“Chủ nhân đã dành hẳn năm trăm năm để lưu lại Phong Giới, ngài đã giúp con người ở đấy biết cách sử dụng gió và xây dựng cung điện, và người cũng góp phần dẹp yên những tranh chấp nội bộ trong hoàng thất của Phong Giới”
Tú Ngọc im lặng, cô ngẫm nghĩ lại những câu chuyện mà Hỏa Hồ kể. Trong câu chuyện ấy, Hàn Băng là một người lạnh lùng nhưng rất thiện lương, nàng ra sức giúp đỡ từng thế giới, không để người dân vô tội phải chết oan, không để những thế giới ấy phải biến mất, là người vì báo đáp ơn nghĩa mà hi sinh một mạng sống quí giá của mình. Nhưng sao khi cô gặp Hàn Băng, Hàn Băng lại là một người lạnh lùng tới mức chỉ một đòn mà muốn giết Hỏa Hồ. Và theo như những người biết Hàn Băng kể lại, Hàn Băng là một người rất mạnh, với sức mạnh có thể hạ Bạch Tâm và Huyết Tâm thì Hàn Băng chiếm Hỏa Báu làm gì cơ chứ? Nghĩ mãi không ra, Tú Ngọc quay qua hỏi Hỏa Hồ:
“Vì sao Hàn Băng bị phong ấn cả nghìn năm?”
Hỏa Hồ buồn bã nhìn lên trên trần nhà rồi nói khẽ:
“Do ngài ấy đã ra tay phá hủy sáu thế giới”
“HẢ????”, Tú Ngọc hét lớn
“Phá… phá hủy… cả sáu thế giới ư??? Lí do???”, Tú Ngọc hỏi, ôi cứ như đang được nghe chuyện cổ tích!!
o*o
Sau một nghìn năm lưu lạc qua sáu thế giới, Hàn Băng nghỉ chân tại Phong Giới. Do những việc làm của Hàn Băng dành cho thế giới này nên Hàn Băng rất được nghênh đón ở đây. Hỏa Hồ cũng rất vui vẻ vì mỗi lần qua một thế giới khác là nàng lại học tập được nhiều thứ hơn nữa.
Nhưng Hàn Băng đâu hay biết rằng, Huyết Tâm khi biết được tin Hàn Băng rời khỏi thế giới dành cho hồ ly, đã vội truyền vào đầu những vị lãnh đạo của sáu thế giới, gieo rắc những ý nghĩa cực kì tàn bạo và tham vọng cho những vị vua ở đây. Những ý nghĩ ấy làm cho vua của từng thế giới liên kết lại với nhau, đem quân đánh thế giới hồ ly. Huyết Tâm còn biến thành những vị thông thái, mách cho những vị vua cách qua các thế giới khác và tặng mỗi người một nhúm lông đuôi của tam vĩ hồ.
Vua của Phong Giới, lợi dụng lúc Hàn Băng không đề phòng nhất, đã cho một loại thuốc mê do Huyết Tâm đưa vào thức ăn của Hàn Băng, làm nàng ngủ li bì hai ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian đó, quân của sáu thế giới kéo đến chém giết người của tộc hồ ly. Dùng vũ lực để giết đi những người vô tội là tàn nhẫn, vậy mà giờ đây nó còn khoác trên mình một lớp áo của bóng tối bảo vệ. Những chiến binh của tộc hồ ly không đánh lại phép thuật của Huyết Tâm nên đành chịu bỏ mạng. Khi bông hoa cuối cùng bao quanh vùng đất của tộc hồ ly bị dẫm nát, cũng là lúc vòng tay của Hàn Băng vỡ vụn ra nhưng nàng không hề hay biết.
Hai ngày sau, Hàn Băng tỉnh dậy, nhận ra vòng tay của mình đã vỡ vụn, nàng hốt hoảng rồi nghĩ đến những cảnh tượng đẫm máu của bộ tộc mình.
Hàn Băng không kịp nói gì với Hỏa Hồ, chỉ dặn những cung nữ là hãy chăm sóc Hỏa Hồ cho cẩn thận rồi vội về tộc hồ ly.
Khi Hàn Băng vừa về đến nơi. Trước mắt nàng là một cảnh tượng không bao giờ nàng có thể tưởng tượng được. Những cánh hoa của nàng đã bị dẫm nát, xác của bộ tộc nàng chất cao như núi, từng căn nhà bị đốt cháy không còn chút dấu tích gì, những đồng cỏ xanh đã được nhuộm đỏ bởi máu của chính dân tộc nàng. Những hồ ly còn sống, trẻ nhỏ và phụ nữ đang bị bắt phục vụ cho những tên lính, nam thì bị trói lại đánh đập ngay ngoài trời.
Hàn Băng nắm chặt bàn tay của mình, từ từ tiến vào trong vùng đất của bộ tộc. Một tên lính thoáng thấy Hàn Băng liền chỉ tay nói:
“Ê!! Bọn mày!!!! Còn một mỹ nhân ngoài kia kìa”
Đám lính nhìn ra huýt sáo trầm trồ trước vẻ đẹp của Hàn Băng. Những hồ ly còn sống thấy Hàn Băng thì mừng rỡ khôn cùng, nước mắt chảy dài trên má họ.
Hàn Băng tiến lại chỗ hồ ly gần mình nhất, cởi dây trói rồi dùng phép chữa lành vết thương. Đám lính thấy Hàn Băng làm vậy thì rất giận dữ, một tên tiến lại kéo tay nàng.
Hàn Băng bình thản nhìn hắn, miệng nàng khẽ cười, nụ cười thật tàn độc. Nàng phất tay áo, hắn ta hóa thành một khối băng ngay lập tức, một trận gió kéo đến thổi khối băng ấy đập vào một cành cây, hắn ta vỡ vụn ra thành từng mảnh. Những tên còn lại thấy thế liền rút gươm xông tới. Từ bàn tay của Hàn Băng, một quả cầu băng xuất hiện, nàng phóng chúng vào những tên lính ấy, chẳng mấy chốc chúng đã bị đông cứng. Những tên còn lại thấy thế thì tái mặt, bỏ chạy mà không dám xông vào nữa. Đột nhiên, cỏ từ dưới đất mọc lên trói tất cả bọn chúng lại, càng cố gắng thoát ra chúng càng bị trói chặt hơn. Sau khi trói xong bọn chúng, người của Hàn Băng phát ra ánh sáng bạc, nàng bay lên cao, gió làm cho áo quần và tóc của nàng bay phấp phới. Từ trên trời, một thứ bột lánh lánh ánh bạc như những ngôi sao rơi xuống, những chỗ nào chúng rơi xuống, đất đai trở lại như trước, những ngôi nhà cũng mọc lên lại như cũ, khi chúng chạm vào người của những hồ ly, các vết thương liền lành lại như chưa từng có. Duy chỉ có những người đã bị giết hại là không sống lại được vì họ đã bị cắt mất đuôi.
Hàn Băng hạ xuống đất, thuốc mê và dùng phép thuật nhiều làm nàng chao đảo. Các hồ ly chạy đến đỡ nàng dậy. Nàng tiến tới gần những tên lính bị trói, nàng nhận ra có sáu lá cờ quốc kì đại diện cho sáu thế giới. Hàn Băng phẫn nộ hét lên một tiếng vang dội cả trời đất. Nàng hóa thành nguyên hình, một con hồ ly bạc chín đuôi, toàn thân nàng phát sáng.
“Băng Phụng!!!! Huyền Băng!!! Băng Long!!! Băng Xà!!! Hắc Băng!!! Thiên Băng!!!! PHÁ HỦY HOÀN TOÀN THẾ GIỚI CÁC NGƯƠI ĐANG CANH GIỮ CHO TA”
Sáu linh thần canh giữ sáu món bảo bối nghe được tiếng gọi của chủ nhân, cảm nhận được cơn thịnh nộ của người. Ngay lập tức các linh thần hóa ra hình dạng nguyên thủy của mình. Chim băng chín đuôi. Rùa băng. Rồng băng. Rắn băng. Dơi băng. Và cáo băng.
Chúng liền ra sức tàn phá tất cả, những công trình, những di tích và cả con người. Những người ở Phong Giới khi thấy linh thần quay qua tấn công con người ở đây, chúng liền lấy Hỏa Hồ ra làm lá chắn. Trong một phút nóng vội, Xà Băng đã vô tình giết hại Hỏa Hồ. Ngay sau khi nghe tin đó, Hàn Băng đã ra lệnh Xà Băng phải đem xác Hỏa Hồ về. Khi xác của Hỏa Hồ đến trước mặt Hàn Băng, nàng ôm chặt Hỏa Hồ vào lòng, cả người run lên vì cố gắng không khóc. Hỏa Hồ, cô bé theo nàng hơn một nghìn năm nay...
Một lúc lâu sau, xác của Hỏa Hồ phát sáng, từ từ bay lên không trung, đốm sáng ấy đột nhiên cháy rực lên, rồi từ đám cháy ấy, một con hồ ly lửa xuất hiện. Đó chỉ là trái tim của Hỏa Hồ, nhưng giờ đây hình dạng đã khác, Hàn Băng tái sinh Hỏa Hồ lại nhưng dưới hình dạng con trai để dễ điều khiển sức mạnh to lớn mà Hàn Băng vừa ban tặng hơn. Và nàng vẫn gọi cậu bé ấy là Hỏa Hồ.
Trải qua bảy ngày bảy đêm, sáu thế giới gần như bị phá hủy hoàn toàn. Bạch Tâm và Huyết Tâm rất bất ngờ trước sự việc diễn ra như thế. Bạch Tâm theo dõi mọi việc qua quả cầu của mình, vẫn biết âm mưu của Huyết Tâm là không thể tha thứ, nhưng Huyết Tâm không trực tiếp ra tay, nàng không thể can thiệp. Đây là số kiếp của Hồ tộc. Còn việc Hàn Băng ra tay, trực tiếp ra lệnh cho sáu linh thần, chính là sáu phân thân sức mạnh của Hàn Băng, việc này không thể tránh khỏi trừng phạt. Huyết Tâm dù biết rằng nếu thất bại thì việc Hàn Băng ra tay sẽ tổn thất rất nặng nhưng Huyết Tâm chưa bao giờ nghĩ nàng ta sẽ phá hủy cả sáu thế giới. Vì Bạch giới được xem là thế giới đại diện cho Bạch Tâm và Hắc giới là đại diện cho Huyết Tâm vậy mà giờ đây đã bị phá hủy hoàn toàn.
“HÀN BĂNG!!! SAO NGƯƠI DÁM RA TAY TÀN PHÁ CẢ SÁU THẾ GIỚI NHƯ VẬY?”, giọng của Bạch Tâm và Huyết Tâm vang lên trong không trung, “NGƯƠI QUÊN RẰNG CHÚNG TA ĐÃ THỀ SẼ KHÔNG NHÚNG TAY VÀO BẤT CỨ CHUYỆN CỦA CÁC THẾ GIỚI SAO?”
Hàn Băng chỉ tay lên trời hét:
“HUYẾT TÂM!!! Ta còn chưa hỏi tội ngươi đấy! Lợi dụng lúc ta không có ở đây, ngươi dám gieo rắc ý đồ xấu xa cho vua của sáu thế giới ư? Ngươi có xem ta ra gì không hả? Ngươi dám giết hại người của bộ tộc ta sao?”, Hàn Băng phóng một thanh kiếm băng lên trời, như một hành động thách thức ”Cẩn thận thành trì bóng tối của ngươi, ta chưa đánh sập nó là đã nhượng bộ lắm rồi! Các người còn dám nhắc lời hứa ấy với ta sao? Các người bảo ta phải đứng nhìn tộc ta bị giết hại ư?”
Huyết Tâm không nói thêm một lời nào nữa, Bạch Tâm lên tiếng:
“Ngươi đánh đổi vài trăm mạng người của tộc hồ ly bằng hàng tỉ mạng sống của sáu thế giới sao?”
“BẠCH TÂM!!! Tỷ là người đại diện cho Bạch giới, cái thế giới ấy do chính tỷ là người truyền đạt kiến thức, vậy mà tỷ lại để họ có mưu đồ xấu với thế giới của ta ư? Tỷ dạy dỗ chúng kiểu gì thế hả? Người của bộ tộc của ta đã làm gì ảnh hưởng đến sáu thế giới hay chưa? Vậy mà sáu thế giới cùng bàn nhau tàn sát bộ tộc ta ư? Hàng trăm mạng người thì sao? Không lẽ Hồ tộc của ta không được phép sống ư?”
Huyết Tâm và Bạch Tâm im lặng, không nói thêm một lời nào nữa.
Phải một lúc lâu sau, Bạch Tâm mới lên tiếng:
“Nhưng với việc ngươi ra tay tàn sát cả sáu thế giới, đó là việc làm không thể tha thứ nên người phải chịu phạt, ta sẽ phong ấn ngươi năm trăm năm trong lâu đài băng”
Hàn Băng nhìn lên trời cao thách thức:
“Tỷ phong ấn được ta sao?”
“Ngươi…”
“Ta sẽ tự phong ấn mình một ngàn năm”, Hàn Băng quay lại nhìn Hỏa Hồ ”Hỏa Hồ! Lại đây!”
Khi Hỏa Hồ đến gần Hàn Băng, một vòng tròn bao phủ cậu ấy rồi cậu bé biến mất trong không khí.
“Tôi gửi Hỏa Hồ cho tỷ, tỷ hãy dẫn nó đến Hỏa giới, để nó cùng canh giữ Hỏa báu với Băng Phụng”
“Được”, Bạch Tâm nói.
Hàn Băng cười vang cả một thế giới và nói:
“Trước khi phong ấn, ta sẽ cho hai người một lời tiên tri ”
Vừa dứt lời, Hàn Băng phát sáng rồi nhắm mắt lại, cả người nàng nằm ngang với mặt đất rồi từ từ bay vào trong lâu đài băng. Khi thân thể nàng vừa vào đó, cánh cửa lâu đài liền đóng lại.
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY
“Khoan!!!”, Tú Ngọc suy nghĩ một lát sau rồi lên tiếng tiếp, ”Nếu Hàn Băng đã mạnh như thế thì vì sao lại tranh giành bảo bối với chúng ta?"
“Chuyện đó quả thật ta cũng không biết”, Hỏa Hồ thở dài, ”Muội nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ diện kiến hoàng thượng”
Rồi cậu quay qua Thức Thần, ”Ngươi cũng nghỉ ngơi đi”
Dứt lời, Hỏa Hồ hóa thành đám khói bay vào người Tú Ngọc.
Thức Thần ngả đầu lên trường kỉ, cậu nghĩ về câu hỏi của Tú Ngọc, mạnh thì sao chứ? Mạnh chứ đâu phải toàn năng, ai chẳng có ít nhất một điều ước mà bản thân không thể thực hiện.
Tú Ngọc nằm trên giường, nàng suy nghĩ rất mông lung. Nàng nhớ về khoảng thời gian có huynh tỷ, có Bá Phồn bên cạnh, tuy không giàu có gì cho cam, nhưng lúc nào cũng đầy niềm vui. Giờ huynh tỷ của nàng đã.....
Nước mắt chảy dài trên má Tú Ngọc, nàng vội chùi nước mắt.
"Không được! Không được khóc! Mình phải mạnh mẽ hơn!", Tú Ngọc nghĩ, rồi nàng chìm vào giấc ngủ.
o*o
"Cốc... cốc", tiếng gõ cửa vang lên.
Tú Ngọc mơ hồ mở mắt tỉnh dậy. Chuyện gì vậy nhỉ? Tú Ngọc bước xuống giường, toan đi ra phía cửa thì Hỏa Hồ hiện hình lên cản lại.
Hỏa Hồ đứng chắn giữa Tú Ngọc và cửa, cậu nhẹ nhàng mở cửa ra. Trước cửa là quan tư tế và hai người phụ nữ khác, một người đem theo một khay thức ăn, người kia đem theo vài chiếc khăn.
“Ta đem bữa sáng đến cho các vị”, quan tư tế lên tiếng, hai người phụ nữ kia để thức ăn và khăn xuống bàn, ”Mời dùng bữa, sau đó chúng ta sẽ diện kiến quốc vương”
Tú Ngọc và Thức Thần dùng bữa sáng, Tú Ngọc ngỏ lời hỏi vì sao Hỏa Hồ không ăn uống gì. Hỏa Hồ cười nhẹ và nói do anh đã trở thành một linh thần, anh chỉ cần hấp thụ khí của trời đất là được.
Sau khi dùng bữa xong, quan tư tế quay lại dẫn ba người đến diện kiến quốc vương.
Ở trung tâm chính điện, trên ngai vàng kia, là quốc vương của thủy giới. Ông có nét mặt rất hiền hậu, nụ cười luôn trực trên khuôn mặt của ông.
“Các vị đến thế giới này có chuyện gì?”
Tú Ngọc nhìn Hỏa Hồ đầy lo lắng, cậu hiểu ý của Tú Ngọc nên tiến lên trước và mở lời: “Chắc tư tế của quí quốc đã đưa ra lời tiên tri rồi”, Hỏa Hồ nhận thấy quốc vương gật đầu thì lên tiếng tiếp, ”Vậy tôi vào thẳng vấn đề, tôi muốn Thủy Báu”
Cả cung điện nổ tung với tiếng la hét kinh hoàng của quân lính, của quan và người hầu. Quốc vương đập mạnh tay xuống bàn, tiếng ồn lắng xuống, người bình tĩnh lên tiếng.
“Các vị có biết nếu Thủy Báu mất, cư dân ở đây sẽ...”
"Ầm ầm ầm!!!!!!"
Một tiếng nổ vang trời!!!
Cả cung điện rung chuyển.
Người người choáng váng.
“Chuyện gì thế này?”, quốc vương lo lắng hỏi.
Hỏa Hồ, Tú Ngọc và Thức Thần vội vàng chạy ra khỏi cung điện. Ở ngoài, người dân cũng đang rất hoảng hốt. Thủy giới chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Cả ba người bơi lên bờ.
Ở trên bờ không có ai cả. Thế nguyên nhân nào gây ra chuyện này?
Bỗng, một cọng lông vũ rơi trước mặt Tú Ngọc. Cô nhặt cọng lông vũ lên. Lông vũ màu đen. Tú Ngọc vội ngẩng đầu lên.
Ở trên trời.
Một người con trai mang trên lưng đôi cánh đen lơ lửng giữa không trung. Người đó mang một chiếc mặc nạ che hết một nửa trên của khuôn mặt. Tú Ngọc chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của y. Đôi mắt xanh lục của người con trai đó nhìn xoáy vào Tú Ngọc.
Người con trai ấy nở cụ cười nửa miệng, chỉ tay vào Tú Ngọc, giọng nói trầm, nhỏ nhưng rất rõ ràng:
“Giết!”
Từ trên không, một đám người trên lưng mang cánh dơi phóng thẳng xuống chỗ Tú Ngọc đang đứng. Hỏa Hồ trở lại nguyên hình, cậu phóng thẳng lên không trung, cắn vào cổ những kẻ đó. Kẻ nào bị Hỏa Hồ cắn đều bị đốt ra tro. Tú Ngọc gọi Hỏa Điểu. Hỏa Điểu dang rộng đôi cánh, những sợi lông vũ tới tấp đánh vào lũ người đó. Đất đá theo sự điều khiển của Thức Thần, hóa thành những lưỡi kiếm sắc nhọn, xuyên thẳng qua kẻ địch.
“Khá lắm”, người con trai kia cười nhẹ, vỗ tay tựa như tán thưởng thật sự.
Cả hai đứng lặng hồi lâu. Khuôn mặt không biểu lộ điều gì, lạnh lẽo và bình yên như mặt hồ. Thần thái ấy tựa hồ như bây giờ cả vũ trụ bị tiêu diệt cũng không quan trọng bằng trận chiến này.
Thời gian như ngừng trôi.
Đột nhiên, Hàn Băng lao thẳng vào Mạc Tà.
Mạc Tà thoáng thấy bóng người lao thẳng vào mình. Hắn không hề di chuyển, chưởng từ tay hắn vụt loáng lên không sao nhìn kịp. Hàn Băng bị đánh bật ra, máu rỉ ra từ miệng của nàng.
Hàn Băng đứng thẳng người dậy. Từ trên không trung, Hàn Băng hóa ra hai... hai hóa bốn.... chớp mắt đã có hơn mười Hàn Băng đứng bao vây hắn thành vòng tròn. Hắn vẫn đứng đấy, khí đen lan tỏa từ người hắn. Hàn Băng lao vào người hắn. Hắn đoán sai vị trí của Hàn Băng. Mà không, cả mười Hàn Băng đều là người thật. Chưởng băng đánh mạnh vào người hắn. Hắn đỡ được ba chưởng, lãnh trọn sức mạnh của bảy chưởng còn lại. Cả thân người hắn run lên vì hàn khí, môi hắn chuyển qua trắng bệch. Hắn vận khí để hắc thuật phá băng thuật. Nhưng Hàn Băng không cho hắn có thời gian làm như vậy. Mười Hàn Băng hợp lại thành một, nàng lập tức biến ra kiếm băng, lao thẳng vào hắn. Hắn đã bị nội thương, sức không còn chống đỡ được. Sức mạnh của đòn đánh làm vết thương thêm nặng, miệng hắn ho ra máu. Khi hắn ngã dưới xuống, Hàn Băng tạo ra cọc băng, đâm thẳng về phía người hắn. Hắn vận toàn lực, tung chưởng về phía Hàn Băng. Hàn Băng không ngờ hắn dám liều như vậy nên không kịp né đòn. Nàng vội tung chưởng đối nghịch với hắn. Chưởng lực của hắn vừa chạm chưởng của nàng đã vỡ tan ra. Hàng nghìn chưởng lực nhỏ như pháp bông lao thẳng vào Hàn Băng. Hắc thuật xâm nhập được vào người nàng, Hàn Băng bị bắn tung lên trời, miệng nàng hộc ra máu đen. Chín cái đuôi của Hàn Băng bao bọc lấy người nàng như muốn bảo vệ chủ nhân của nó.
Vậy ra nàng là hồ ly. Mạc Tà mỉm cười, hắn đã bị nội thương rất nặng thì nàng cũng không lành lặn đâu. Băng của nàng đang ở trong người hắn, hắc thuật của hắn cũng đang len lỏi trong người của nàng.
Khi nãy tung chưởng vẫn giữ lại một ít công lực. Nhưng nếu đánh tiếp, chưa biết ai thắng ai thua. Hàn Băng cũng đã bị thương rất nặng. Hắn dùng sức lực cuối, đánh một chưởng rất nhanh về phía Hàn Băng. Hàn Băng chỉ kịp nghiêng người né đầu qua mà quên mất Nguyệt Thanh đang ở sau lưng nàng. Chưởng lực ấy phóng vụt đến, nhanh như chớp làm Nguyệt Thanh không kịp phản ứng. Nàng dính toàn bộ chưởng mang hắc thuật của hắn. Nguyệt Thanh phun ra một ngụm máu đen. Hàn Băng vội phóng đến chỗ Nguyệt Thanh.
Ánh mắt nàng căm phẫn nhìn hắn.
Mạc Tà nhìn nàng, miệng khẽ cười rồi bay đi.
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY
Tú Ngọc và Thức Thần nhìn nhau, cả hai toát mồ hôi, không ai nói gì nhưng ai cũng hiểu nỗi lo sợ ấy là gì. Người con trai ấy, Mạc Tà, có sức mạnh ngang ngửa với Hàn Băng. Đối đầu với Hàn Băng, phần thắng của cô gần như thấp hơn mười phần trăm, giờ lại xuất hiện người này....
Tú Ngọc phải đối đầu với hai thế lực rất mạnh, hắc giới và hồ tộc đã tham gia cuộc chiến.
Nguyệt Thanh bị nội thương. Vết thương bị hắc thuật xâm nhập vào trong. Mặt cô tái xanh. Hàn Băng vội hỏi, “Nguyệt Nhi! Muội không sao chứ?”
“Muội… muội không sao”, Nguyệt Thanh gắng gượng nói, “Tỷ bị nặng hơn muội mà”
“Muội không cần lo cho tỷ”, Hàn Băng lẩm nhẩm một câu gì đó, Nguyệt Thanh hiện nguyên hình thành lục vĩ hồ, Hàn Băng bế Nguyệt Thanh lên rồi phóng đi.
"Hỏa Hồ hôn mê đã mấy ngày rồi, không lẽ hắc thuật mạnh đến mức ấy sao???", Tú Ngọc lo lắng nghĩ.
Sau trận chiến bất ngờ hôm trước, Hỏa Hồ bị trúng đòn rồi hôn mê đến tận bây giờ. Tú Ngọc và Thức Thần cũng phải nán lại Thủy giới để chờ cho Hỏa Hồ khỏe hơn. Sau đó, khi không thấy người của Hắc giới và Hàn Băng quay lại, quan tư tế đã tháo bỏ kết giới. Thủy giới dần dần ổn định lại.
Nhưng trong hoàng cung, hoàng thượng và các quan đại thần đang rất mực lo lắng. Việc nhóm của Tú Ngọc đến ngỏ ý lấy Thủy báu đã là một việc kinh động, bởi nếu Thủy báu mất đi, người dân Thủy quốc cũng sẽ diệt vong. Nhưng hôm qua, sau khi chứng kiến băng hồ và Hắc giới cũng tranh giành lấy Thủy báu, hoàng thượng đã lo lắng đến suy kiệt. Trong người già đi đến mấy tuổi chỉ trong vài ngày.
"Mà cũng phải thôi", Tú Ngọc nghĩ, "Hai thế lực kia quá mạnh và việc này còn liên quan đến sự sống chết của Thủy Giới".
Và rồi sau khi bàn bạc với Thức Thần, cô quyết định đợi khi Hỏa Hồ khỏe sẽ lên đường ngay. Cô sẽ không đòi hỏi Thủy Giới phải trao cho cô Thủy Giới nếu nó liên quan đến sự tồn vong của thế giới này. Cô không muốn có người chết nữa.
Cùng lúc đó, tại Hắc giới.
"Rắc", chiếc ly vỡ tan, Huyết Tâm từ từ quay đầu lại, nàng đưa tay lên gần miệng, liếm máu đang rỉ ra từ vết cắt, đôi mắt của nàng xoáy sâu vào kẻ vừa báo tin, toàn thân kẻ ấy run lên vì sợ.
“Ngươi nói cái gì?”, Huyết Tâm gằn từng chữ một, ”Mạc Tà thua trận trở về sao?”
“V... vâng”
Huyết Tâm tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
“Gọi hắn đến đây gặp ta!”
Tên người hầu run rẩy lui ra, thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa trút bỏ được gánh nặng. Hắn vội bay đến dinh thự của Mạc Tà để báo tin.
Bên trong dinh thự, Mạc Tà đang vận khí để chữa thương cho mình. Hàn khí do Hàn Băng đánh trúng hắn đã làm nguyên khí của hắn tổn thương rất nặng. Máu trong người hắn như đông cứng lại. Khí đen tỏa ra mạnh mẽ bao bọc cả người hắn. Xen lẫn với nó và hàn khí đang dần dần thoát ra ngoài. Mồ hôi chảy dài trên mặt hắn.
"Cốc... cốc"
Mạc Tà thu khí lại. Đôi mắt hắn dần dần mở ra.
“Không phải ta đã nói đừng làm phiền sao?”
“Nữ hoàng muốn gặp ngài”, tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Ta biết rồi”
Cửa phòng mở tung, Mạc Tà đi theo tên đó đến gặp Huyết Tâm. Huyết Tâm đứng quay mặt lại, dù Mạc Tà không thấy vẻ mặt của nữ hoàng nhưng vẫn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người.
“Người cho gọi thần”, Mạc Tà quì xuống hành lễ.
“Ngươi không lấy được Thủy báu mà còn bị thương sao?”, Huyết Tâm gằn từng chữ.
“Vâng”
“VÂNG Ư???”, Huyết Tâm hét lớn, ”Ngươi có biết như thế là sao không hả?”, Huyết Tâm quay người lại nhìn thẳng vào Mạc Tà.
”Hừ! Ngươi giao chiến với ai mà thua trận?”, dường như đã dần lấy lại bình tĩnh, Huyết Tâm hỏi Mạc Tà.
“Thưa nữ hoàng, là một con hồ ly”, y trả lời.
Huyết Tâm im lặng. Nàng nhớ lại cuộc gặp gỡ một nghìn năm trước khi phong ấn Hàn Băng.
"Hừ, đã một nghìn năm rồi sao", Huyết Tâm nghĩ, "Vậy là Hàn Băng đã tỉnh giấc rồi"
“Con hồ ly đó mắt bạc sao?”, Huyết Tâm hỏi.
“Người biết ư?”, Mạc Tà ngạc nhiên, nữ hoàng quen nàng sao?
“Hừ! Đánh với nó ngươi thua trận là phải”, Huyết Tâm vừa nói vừa đi ngang qua Mạc Tà.
Mạc Tà cảm thấy phật ý, không lẽ nữ hoàng đánh giá sức mạnh của hắn không bằng nàng sao? Hắn ngẩng đầu, muốn kể lại cuộc chiến nhưng thấy Huyết Tâm đang suy nghĩ điều gì nên đành thôi.
Phải một lát lâu sau, thời gian như ngừng lại, Huyết Tâm mới lên tiếng.
“Ngay bây giờ! Ngươi đến Bạch giới lấy Bạch báu cho ta”
Mạc Tà khựng lại.
Bạch giới.
Thế giới đã từng xua đuổi hắn.
Hắn căm thù thế giới ấy.
“Sau khi lấy được Bạch báu thì tàn phá thế giới ấy cho ta!”, Huyết Tâm lên tiếng.
Mạc Tà cười thầm.
Đúng là cơ hội hiếm có.
“Vâng!”, Mạc Tà trả lời thật rõ ràng.
Huyết Tâm phất tay ra hiệu cho hắn lui ra. Hắn vừa đi ra vừa cười thầm trong lòng.
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY
Trong lâu đài của mình, Hàn Băng cũng đang chuẩn bị để một lần nữa qua Thủy giới chiếm lấy Thủy báu. Trận chiến mấy ngày trước đã gây tổn thương nặng đến nguyên khí của Hàn Băng. Đã vậy còn làm Nguyệt Thanh bị thương. Nàng chỉ hận không thể giết chết tên đó. Nàng phải mất nhiều thời gian mới tống được phần lớn hắc thuật ra khỏi cơ thể Nguyệt Thanh.
“Nhỡ gặp phải tên hắc giới thì sao? Vết thương của tỷ chưa lành hẳn mà”, Nguyệt Thanh lo lắng khuyên can.
“Vì vậy ta mới phải đi”, Hàn Băng trả lời ,”Chắc chắn hắn cũng bị thương như ta”
Nói là làm, tối ngày hôm đó, Hàn Băng và Nguyệt Thanh đến cổng mở vào Thủy giới. Đó là một con sông rất đẹp, Hàn Băng đưa hai ngón tay lên trước mặt. Đầu ngón tay của nàng phát ra ánh sáng bạc. Bạch Tâm, Huyết Tâm và Hàn Băng là ba người có thể đến bất kì nơi nào mình muốn mà không cần lông của hồ ly. Nhưng họ phải biết chính xác vị trí của nơi đó.
“Hỡi kẻ canh giữ cánh cổng của nước, Nhân danh Băng Hồ, Ta ra lệnh mở cánh cổng vào Thủy Giới”
Khi Hàn Băng và Nguyệt Thanh đến Thủy Giới, kết giới đã được mở. Hàn Băng và Nguyệt Thanh hóa phép biến thành hai cư dân của Thủy Giới. Hai người lẫn vào với những cư dân đang bàn tán về trận chiến hôm trước.
“Hôm trước có phải là băng hồ trong truyền thuyết không nhỉ?”
“Vì Thủy Báu là báu vật trấn quốc”, đứa bé ra vẻ hiểu biết nói, ”Cách đây rất lâu, khi thế giới này tưởng như diệt vong. Thì một vị thần xuất hiện, cùng Thủy Báu cứu thế giới này” Từ trong kết giới, Nguyệt Thanh phì cười.
“Người đã góp phần tạo ra thế giới này”, cậu bé vẫn cao giọng nói tiếp, ”Đệ tin người sẽ bảo vệ nó!! Mấy hôm trước mọi người đồn rằng người đã chiến đấu với kẻ địch để bảo vệ nơi này đó tỷ!”
Ở hắc giới, những người ở tầng lớp trên đa số đều có hắc thú. Hắc thú là con thú được tạo ra từ hắc thuật của chính chủ nhân của nó. Hắc thú thường được dùng để liên lạc và theo dõi. Nhưng khi cần thì hắc thú là trợ thủ đắc lực nhất cho chủ nhân của nó mỗi khi chiến đấu. Hình dạng hắc thú của Mạc Tà là một con thú mình chim ưng đầu sư tử, nó tên là Tà Nhân Điểu. Hình dạng của Nữ hoàng bóng tối là một con công màu đen.
Tả tướng quân của quân đội Hắc quốc sau khi nhận được lệnh từ Mạc Tà thì vội vàng thi hành lệnh. Hắn chuẩn bị ba trăm quân lính tinh nhuệ nhất. Dạo gần đây, trong cung cũng có tin đồn là Mạc Tà sẽ dẫn quân qua đánh Bạch giới. Giờ đây, khi lệnh của Mạc Tà được ban ra, hắn hứng thú mong cuộc chiến mau mau xảy ra.
Sau khi hắc thú của Mạc Tà trở về với chủ nhân, đúng một khắc sau, ba trăm quân tinh nhuệ đã dàn quân trước cổng dinh thự của Mạc Tà. Cả đoàn quân thẳng hướng về phía cổng vào thế giới khác.
Thủy giới.
“Này! Huynh có chắc là mình khỏe rồi không?”, Tú Ngọc chống nạnh đứng trước mặc Hỏa Hồ hỏi.
“Khỏe rồi mà!”, Hỏa Hồ cười trừ, ”Dù sao huynh cũng là linh thần, hồi phục cũng nhanh mà! Chúng ta đi thôi!”
Cuộc đối thoại này thường xuyên diễn ra mấy hôm nay. Thức Thần nghe đến nhàm cả tai, cậu thở dài nhìn ra ngoài cửa.
“Thôi! Tôi thấy nên nghe Hỏa Hồ đi”, Thức Thần nói, ”Chúng ta nán lại đây cũng quá lâu rồi!”
Hỏa Hồ nhìn Tú Ngọc, cười rất hiền từ:
“Cậu ấy nói đúng đấy! Chúng ta đi thôi.”
Tú Ngọc nhìn Thức Thần, hai má cô phồng lên. Rồi cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ngày hôm ấy, ba người tỏ ý muốn tiếp tục hành trình của mình, vậy là cư dân ở thôn làng nơi họ trú lại tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ. Cư dân ở đây ca múa xung quanh ba người ấy, mời cả ba ăn uống, tối hôm ấy không khí vui vẻ vô cùng.
“Sắp tới ta sẽ đi đâu đây?” Thức Thần hỏi
Tú Ngọc không trả lời, bản thân cô cũng không biết phải đi đến thế giới nào tiếp theo. Co nhìn qua Hỏa Hồ hỏi ý. Hỏa Hồ im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Ta qua Bạch giới đi! Ta cũng cần gặp nữ hoàng!”
Tú Ngọc nhận thấy vẻ mặt của Hỏa Hồ lộ rõ vẻ lo lắng và băn khoăn. Nhưng cô không hỏi là có chuyện gì. Vẻ mặt của Hỏa Hồ làm cô nhận ra, chuyện ấy dù là gì cũng không nên đá động đến.
Sáng hôm sau, ba người đến cổng ra vào thế giới khác. Thẳng tiến Bạch Giới!
Đã ba hôm, kể từ khi Mạc Tà dẫn quân qua Bạch giới. Vừa đặt chân đến thế giới này, kí ức khi nhỏ ùa về trong hắn.
“THẰNG NHÓC KIA!!”, tiếng một người đàn bà vang lên, ”Biến ra chỗ khác cho người ta mua bán!!!”
Người dân bị tiếng quát đó gây chú ý, bèn đứng lại nhìn. Một thằng bé có đôi mắt xanh lục, thương tích đầy người đang từ từ đứng dậy. Nó phủi bụi trên người rồi lảo đảo đi khỏi hàng thức ăn ấy. Mọi người đều tránh xa nó như thể nó là một thứ dịch bệnh. Không ai dám đứng gần nó. Trên lưng cậu bé ấy có một đôi cánh nhỏ mới mọc màu đen. Đó chính là lí do họ xua đuổi cậu, ở Bạch giới này, mọi người đều có cánh, ban đầu ai mới mọc cánh cũng có đôi cánh như của cậu vậy, nhưng... nó màu trắng, màu trắng thanh khiết tượng trưng cho thế giới này. Ở Bạch Giới, màu đen là màu của sự xui xẻo, thứ nào có màu đen, thứ ấy không được chấp nhận ở đây.
Trước đây, cậu sống chung với mấy đứa bé khác ở một cô nhi viện nhỏ trong làng. Khi cậu lên chín tuổi, đôi cánh của cậu dần thành hình. Ai cũng mong chờ một đôi cánh xinh đẹp. Và khi đôi cánh của cậu xuất hiện, mọi người liền xua đuổi cậu, hành hạ rồi tránh xa cậu.
Lũ trẻ con mỗi khi nhìn thấy cậu, chúng lấy đá ném vào người cậu và hát vang câu hát:
“Trong thôn làng có thằng quái vật! Mang xui xẻo đến cho người khác! Trong thôn làng...”
Những người trước đây cậu xem như người thân, giờ lại quay qua xua đuổi cậu. Cậu nắm chặt bàn tay lại, lầm lì đứng dậy.
"Sao mình lại gặp phải cảnh này?", cậu bé ấy nghĩ, "Sao đôi cánh của mình lại màu đen?"
Nhiều lần, cậu căm thù đôi cánh ấy. Cậu cắn môi đến chảy máu để bứt đi đôi cánh của mình. Mỗi lần như thế, cậu đau đến chết đi sống lại. Để rồi vài ngày sau, đôi cánh của cậu lại vẫn như cũ.
Cậu luôn tự hỏi, vì sao số phận của mình lại phải mang đôi cánh đen. Nếu ông trời đã không muốn cậu sống, chi bằng đừng sinh ra cậu còn hơn. Sinh ra cậu làm gì để cậu chịu cảnh bị mọi người xa lánh như thế này.
Cho đến một hôm, khi cậu đang trốn trong một ngôi nhà hoang. Bỗng có tiếng chân người tiến đến, cậu thu người lại, cố lẩn mình trong bóng đêm. Tiếng bước chân ấy ngày càng gần chỗ cậu đang trốn. Một bóng người nhìn về phía cậu, đêm tối làm cậu không nhìn rõ ra đó là ai, cậu chỉ biết đó là một cô gái. Cô gái ấy có mái tóc đen dài và đôi mắt đen lay láy. Cậu ngạc nhiên nhìn cô gái ấy. Người của Bạch giới thì tóc bạch kim và mắt xanh cơ mà.
“Sao đệ lại phải trốn ở đây?”, cô gái lên tiếng.
Cậu bé nhìn trừng trừng về phía cô gái đầy cảnh giác. Giờ đây cậu không tin ai nữa.
“Ủa?”, cô gái vẫn nói tiếp, ”Đôi cánh của đệ màu đen à? Vì vậy nên đệ mới phải trốn sao?”
Cô gái ấy nhìn vào cậu bé đang run rẩy trong góc. Cô mỉm cười. Từ lưng cô, một đôi cánh dơi rất lớn mọc ra. Cô đưa tay về phía cậu bé:
“Đi theo ta nhé!“
Lần đầu tiên trong đời, cậu bé thấy một người nữa có đôi cánh màu đen như của mình. Trong lòng cậu bé dấy lên một cảm giác rất lạ. Cậu bé từ từ đưa tay về phía người con gái ấy. Khi bàn tay cậu đặt trọn trong lòng bàn tay của người con gái ấy, cũng là lúc cậu quyết định rời bỏ thế giới này.
Mọi bình luận, thắc mắc, góp ý cho truyện xin mời vào topic NÀY