Truyền thuyết ngàn xưa vốn huyền ảo, nhân gian mê mị bởi hồ ly, bán thân bán mạng vì tình ảo, bán nước bán thành để cầu yêu. Thực thực giả giả độc hồ thấu. Thiên cung bí sử vọng ngàn đời.
Giới Thiệu Nhân Vật Chính:
- Đại Hồ - Hỏa Anh: Lạnh lùng độc tài, trời sinh thần lực, sức mạnh vô song, thao túng hỏa diệm, thiên tài tu luyện của Hồ Tộc. Được thiên đình tước phong chức vị Linh Thần Đế Vương. Chủ nhân Hồ Thiên Cung, cải quản Thành Quốc phía Đông.
- Nhị Hồ - Vân Yên: Mê tiền hơn mạng, gian xảo khôn ngoan, tài trí tinh tường. Được thiên đình tước phong chức vị Kim Vân Đế Quân, làm tổng quản Hồ Thiên cung.
- Tam Hồ - Thanh Tâm: Phong lưu đa tình, mị hoặc tâm nhân, tính cách gian manh. Là thiên tài luyện độc, thao túng thanh thủy, sức mạnh chỉ sau Đại Hồ. Từng vương vào Ma đạo đươc đại hồ cứu thoát, gia nhập Hồ cung, tước vị Cửu Sắc Đế Quân.
- Tứ Hồ - Vân Vân : Nhu tình tựa thủy, đam mê tuyệt học, thích ngao du sơn cảnh. Sư muội của Vân Yên, kết nghĩa với Đại hồ, gia nhập Hồ Cung, tước vị Phiêu Vân Đế Quân.
- Ngũ Hồ - Thanh Vũ : Thông minh tài trí, quỷ quyệt đa đoan, ánh mắt sắc sảo, am hiểu mọi chuyện trong trời đất. Trước cùng tam hồ đầu quân Ma giáo, sau được Đại Hồ cảnh tỉnh, theo Tam Hồ gia nhập Hồ Cung, tước vị Phi Vũ Đế Quân.
- Lục Hồ - Tuyết Liên : Thanh khiết ngây thơ, ánh mắt lạnh lùng, y thuật cao minh. Bản tính hiền lành, khi vào trăng rằm, yêu hồ bộc phát. Là thần y của Ma Giáo, kết nghĩa tỷ muội với Tam Hồ và Ngũ Hồ, sau này cùng họ gia nhập Hồ Cung, tước vị Tịch Y Đế Quân.
Được sửa bởi Thanh Liên ngày Tue 20 Aug 2013, 12:52 am; sửa lần 2.
Thiên địa xảy ra tai kiếp, đất trời rung chuyển, hằng hà sa số các linh thạch từ trên trời rơi xuống, tan thành từng mảnh và văng xa bốn phương đánh dấu sự kết thúc của một kỉ nguyên, mở ra kỉ nguyên mới cho các sinh vật khác.
Tại vùng đất phía Nam, núi Đại Tùy, rất nhiều chủng tộc khác loại tụ tập với nhau dựa vào thần thạch để vượt qua tai kiếp. Thiên kiếp qua đi, một số chủng tộc đã bị tuyệt chủng, những chủng tộc còn sót lại dựa vào linh lực của thần thạch bắt đầu phân chia lãnh thổ riêng.
Trong số các chủng tộc còn sống sót, hồ ly là tộc có số lượng cá thể đông đảo nhất. Chúng bắt đầu chọn người có năng lực tu vi cao nhất trong đàn làm thủ lĩnh. Dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, hồ ly tộc khi bước chân vào Linh Giới đã thành công chiếm lĩnh Hàn Phách Băng Nguyên – một trong những nơi có linh lực mạnh nhất giúp cho việc tu luyện pháp lực. Điều đó đã đưa chủng tộc phát triển vượt bậc, những hồ ly tu vi cao trở thành Cửu Vỹ Hồ Ly, nhưng bắt đầu từ đó xảy ra sự tranh chấp quyền lực giữa các Cửu Vỹ Hồ.
Một số Cửu Vỹ Hồ Ly không chấp nhận chịu bị cai trị dưới thủ lĩnh hiện tại, muốn lên thay thế quyền hành nên thực hiện cuộc đảo chính. Trận chiến của các Cửu Vỹ Hồ kéo dài liên miên không ngừng, khiến sinh linh sống xung quanh đều vô tình bị thảm sát. Oán khí thấu trời, thiên đế nghe thấy phẫn nộ vô cùng. Thiên đế hạ lệnh Nhị Lang Thần xuống Linh Giới sát phạt các Cửu Vỹ Hồ gây loạn, tống giao vào ngục A Tỳ chịu khổ kiếp ngàn năm. Để ngăn chặn sự phát sinh tranh chấp giữa các hồ ly cao cấp trong cùng tộc, thiên đế đã tách tộc hồ ly thành nhiều chủng tộc nhỏ và phân chia rải khắp vùng Linh Giới.
Các chủng tộc hồ ly dựa vào linh lực tại vùng đất cư trú của mình bắt đầu tiến vào quá trình tu tiên. Cái gọi là tu tiên chính là một quá trình nghịch thiên, mà nghịch thiên thì phải trải qua đủ loại gian khổ, tu luyện mới có thể điều khiển ngũ hành, hấp thu thiên địa linh khí luyện hóa chúng và biến thành linh lực tâm căn. Tuy nhiên linh lực mỗi nơi mỗi khác, thâm nhập vào tâm căn hồ ly trở thành một loại năng lượng khác lạ, và chúng dựa theo năng lượng trong cơ thể sáng tạo ra các cách thức tu luyện, hiệu quả đương nhiên cũng có chênh lệch.
Hồ ly có sẵn căn cơ, tâm tính linh hoạt, nên thoáng chốc đã đạt được cảnh giới tu vi cao trong Linh Giới, sắp đạt đến mốc thượng tiên. Vào đêm hoa Thiên Âm nở hoa sau ba ngàn năm úp nhị, Thiên Hồ đầu tiên của hồ tộc đã đạt đến cảnh giới tiên đạo. Vị thiên hồ bước từng bước lên đến Tru Tiên Đài, đột nhiên khi chân dậm đến bậc thứ ba mươi, một luồng hỏa diễm từ dưới thềm bừng lên, trong nháy mắt độ nhiệt xung quanh tăng cao. Cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Thiên Hồ nhíu mày nhưng không chút hoảng sợ, toàn tâm toàn ý hấp thu linh khí xung quanh vững chắc bước tiếp từng bậc.
Tuy biết cảnh tượng đáng sợ phát sinh đều là ảo giác nhưng cảm giác vô cùng chân thật. Độ nóng tăng cao khiến mồ hôi trên mặt Thiên Hồ nhỏ xuống tí tách. Rất nhanh hỏa diễm đã bao bọc thân thể hắn. Lần đầu tiên chịu loại khổ hình này, với hắn thật khó chịu, nhưng vì một mục tiêu lớn lao hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Một bên chịu sự thống khổ do hỏa diễm thiêu đốt, một bên tập trung tinh thần bước từng bậc trong cơn đau đớn. Khó khăn trong đó người ta khó có thể tưởng tượng được nhưng bằng nghị lực kiên định của mình Thiên Hồ đã cố gắng chống lại.
Bước đến bậc thứ năm mươi, cảnh tượng đột nhiên lại biến hóa. Lúc này trước mặt hắn là một vùng không gian đóng băng trắng xóa mịt mù, tuyết bay lất phất trong hàn phong gào thét. Trong chốc lát hoa tuyết đã ngập đến mắt cá chân, cả người đang bị lạnh cóng dần. Thiên Hồ rùng mình, chẳng lẽ ảo giác nơi đây có thể tùy tiện biến hóa? Lúc nãy là liệt hỏa thiêu thân, còn lần này lại băng hàn thấu xương. Rất nhanh toàn thân trở nên đông cứng, hoa tuyết rơi trên những sợi tóc ngưng kết thành băng trụ. Hắn vận khí hộ thân, thổi ra hỏa diễm khi nãy làm tan lớp băng kết tinh xung quanh hắn.
Hàn phong thét gào, hoa tuyết ngưng tụ thành vô số băng đao sắc nhọn cắt trên người nhưng Thiên Hồ vẫn vững như bàn thạch. Băng phong như đao cắt lên thân đau buốt vô cùng, những giọt mồ hôi rỉ ra trên trán Thiên Hồ rất nhanh đóng thành băng nhưng hắn vẫn nén nỗi thống khổ mà thường nhân khó có thể chịu đựng tiếp tục bước lên.
Bậc thứ chín mươi, s ương mù dày đặc, quỷ khí nồng nặc, huyễn cảnh như là âm tào địa phủ. Vô số lệ quỷ bay về phía Thiên Hồ nhưng hắn xem như không thấy. Vô số quỷ hồn trong các ác cảnh khủng khiếp hiện lên nhưng Thiên Hồ vẫn cắn răng chịu đựng, nỗ lực tịnh tâm bình tĩnh. Sau khi rời huyễn cảnh, hắn thu hồi thần lực bước lên bậc cuối cùng.
Khi chân chạm đến bậc thứ một trăm, giữa không trung xoẹt ra một tia sét đánh thẳng vào người Thiên Hồ. Thiên kiếp xuất hiện trên người thiên hồ, đạo quang đánh mạnh vào da thịt khiến thân thể đau đến phế tâm liệt phổi. Nỗi đau đó còn dữ dội hơn cả các nỗi đau khi Thiên Hồ nhận được lúc bước trên từng bậc Tru Tiên Đài. Hắn thét lên vô cùng thảm thiết, thân thể tê liệt, nỗi đau xuyên thấu tận hồn phách. Trùng kích thần phách, hắn dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhấc lên chân bên trái chạm vào bậc thứ một trăm. Một tia sét lại đánh xuống, Thiên Hồ hét lên và ngất xỉu trên thềm Tru Tiên Đài.
Được sửa bởi Thanh Liên ngày Tue 20 Aug 2013, 12:58 am; sửa lần 1.
Tru Tiên Đài là nơi tiếp kiến tiên nhân, hình dáng trông như một con rồng cực lớn đang phủ phục. Bao quanh Tru Tiên Đài là tầng tầng lớp lớp sương mù ngũ sắc.
Bình thường ở Linh Giới sương mù màu trắng nhưng với các tiên nhân thì không có gì lạ lẫm, sương mù ngũ sắc này là do thiên địa linh khí nồng đậm tụ thành. Đường nối từ Tru Tiên Đài đến Linh Giới là một tiên thang Minh Tru làm bằng ngọc bích gồm một trăm bậc. Phàm những ai muốn tiến vào Tiên Giới đều phải bước qua bậc thang này, nhưng không một ai biết được trên đường bước lên bậc thang này, kẻ tu hành phải chịu biết bao khổ sở, lại có thể hứng chịu Thiên Kiếp. Vì thế một vạn năm trở lại đây, kẻ có thể bình ổn bước qua Minh Tru Thang để thăng cấp vào tiên giới, gia nhập đội ngũ tiên nhân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Việc một Cửu Vỹ Thiên Hồ của Hồ tộc bước qua Minh Tru Thang nhập vào Tiên Giới là chuyện rúng động hai giới – Linh Giới và Tiên Giới. Các chủng tộc tu tiên khác ở Linh Giới đều vô cùng ngưỡng mộ Hồ tộc, bọn chúng bàn luận xôn xao vô cùng.
Trong khoảng khắc Thiên Hồ bước vào Tru Tiên Đài, nhận Thiên Kiếp, khi đó tất cả chủng tộc ở Linh Giới đều cho rằng Thiên Hồ sẽ chết, không những thế nguyên thần bị đánh tan mãi mãi không được siêu sinh. Không ngờ, ngoài dự đoán, Thiên Kiếp thực ra chỉ đánh tan thân xác Thiên Hồ, thanh lọc nguyên thần tạo ra một nguyên thần tinh thuần. Thiên Kiếp đã giúp Thiên Hồ tẩy tinh phạt tủy, thiên thai hoán cốt từ hồ cốt sang thành tiên cốt. Thăng vào Tiên Giới, gia nhập hàng ngũ tiên nhân, được Ngọc Hoàng Thượng Đế sắc phong Huyễn Tịnh Thiên Quân, mở mang cho sự phát triển của hồ tộc tại Linh Giới.
Cùng lúc toàn thể Linh Giới đang đón mừng vị Thiên Hồ Tịnh Quân thì ở Địa ngục xuất hiện dị biến. Những Hồ Ly trước kia bị Ngọc Hoàng Thượng Đế tống giam vào Ngục A Tỳ chịu khổ ngàn năm, đang bắt đầu đào ngục. Trong thời gian chịu khổ ngục, bọn chúng đã luyện được một ma công thi pháp dưới hỗ trợ của âm lực tại Địa Ngục. Vào lúc Thiên Hồ Tịnh Quân nhập tiên đạo, bọn chúng lợi dụng lúc tiểu quỷ sơ suất nhìn hào quang, đào ngục thoát ra. Vận dung âm linh cùng sức mạnh hồ tộc tàn sát một phần tiểu quỷ canh gác thoát khỏi Ngục A Tỳ chạy trốn về Bắc Cực Địa Giới.
Bắc Cực Địa Giới, hắc vụ bao quanh, âm khí nơi này mạnh mẽ vô song, cấm chế trùng trùng. Các loài vật thông thường có linh căn chỉ cần bước vào vùng Bắc Cực, bỏ chút thời gian tu luyện cũng nhanh chóng trở thành yêu vật cực phẩm. Sau khi nắm rõ địa hình nơi đó thông qua lời buột miệng của vài tiểu quỷ cấp cao khi say, những Hồ Ly này quyết định lấy nơi đó làm nơi trùng tu ma thuật.
Ban đầu khi mới bước vào, bọn họ còn khá đơn độc không thể quét sạch bọn yêu ma đã định cư lâu dài trong đó, chỉ có thể tàn sát vài tộc nhỏ chiếm chỗ định cư và bắt đầu tu luyện. Quá trình tu luyện lúc sơ khai đã xảy ra khá nhiều trắc trở vì tất cả Hồ Ly đều là tu luyện ở Linh Giới, tinh nguyên trong thân rất thuần dương cùng với âm khí ở đây tương khắc nhau gây ra phản trệ. Nhưng dần dần, do hấp thụ quá nhiều âm khí, cuối cùng linh khí trong cơ thể đã dung hòa được với âm khí tạo ra năng lượng mới. Cộng thêm oán khí trong người nên việc tu ma của chúng đã có thành tựu đáng kể.
Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày bế quan trùng tu, Cửu Vỹ Hồ Ly đầu tiên trong yêu tộc tại Bắc Cực đã thăng thiên ma đạo, trở thành Yêu Hồ. Được chúng hồ tôn xưng là Tử Hồ Yêu Vương, dẫn dắt yêu hồ tộc chinh phạt các tộc lớn nhỏ trong Bắc Cực. Chinh chiến mất một trăm năm mươi năm rốt cuộc cũng đã thâu tóm toàn bộ Bắc Cực. Kể từ đó, hắn bắt đầu xưng vương và thiết lập đế chế tại Bắc Cực, xây dựng một quân đội hùng mạnh chuẩn bị cho trận chiến với Tiên Giới và Linh Giới.
Yêu Hồ xuất thế gây rúng động thiên đình, đặc biệt là rúng động vị Tịnh Hồ Thiên Quân. Hắn là tiên nhân được thượng đế ưu ái phong chức đế quân cai quản Linh Giới cùng với các Thiên Kỳ Tiên Nhân, nếu thật sự có trận chiến xảy ra thì hắn không thể không tránh khỏi, phải gia nhập đội ngũ thiên đình huyết chiến với yêu hồ. Nhưng dù yêu hay tiên tất cả đều là chủng tộc hồ ly, hơn nữa những yêu hồ có chức vị cao ở đó đa phần đều từng là bằng hữu của hắn. Hắn không thể nhẫn tâm quên mất tình nghĩa nhẫn tâm ra tay sát hại bằng hữu, hơn hết là cùng loài. Tịnh Quân trầm mặc ngẩng đầu nhìn xa xăm.
Kim Khuyết Vân cung Linh Tiêu bảo điện của Thiên Đình, Ngọc Hoàng Thượng Đế đang cùng các thượng tiên nhân bàn luận đối sách về vụ việc phát sinh ở Bắc Cực Địa Giới. Vài canh giờ trôi qua, không khí vẫn trầm mặc, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân đã lên tiếng trước:
“Yêu hồ này âm tính rất mạnh, tu luyện hàng ngàn năm tại Hàn Phách Băng Nguyên được căn nguyên rất cao, lại dung hòa được âm khí cường hãn tại Bắc Cực địa giới tạo ra một yêu thể tuyệt diễm. Nhưng không hẳn là không có cách thu phục yêu hồ đó.”
Những vị còn lại nghe qua đều kinh ngạc hỏi liên tiếp. Thái Thượng Lão Quân nhắm mắt định thần một lát rồi nói tiếp.
Những vị còn lại nghe qua đều kinh ngạc hỏi liên tiếp. Thái Thượng Lão Quân nhắm mắt định thần một lát rồi nói tiếp.
“Nhưng Yêu Hồ này thực lực vẫn còn khá non trẻ, chắc chắn chúng chưa vội manh động trước khi thực lực được củng cố mạnh mẽ. Mặc dù trong cơ thể mang thuần dương, tuy dung hòa được âm khí tại Bắc Cực, nhưng sẽ phải chịu nhiều đau đơn khi luyện hóa hai khí lực đó. Cho dù luyện hóa được nhưng vẫn sẽ có di căn, trước mắt cơ thể sẽ tạm bình ổn, nhưng lúc bế quan tu luyện tăng cấp sẽ chịu thống khổ đến phế tâm liệt phổi, hơn nữa tỉ lệ tăng cấp thành công lại bị rút ngắn nên tạm thời chúng ta không cần phải quá lo lắng vì chúng không thể tấn công lên được Tiên Giới. Nhưng sau này khó tránh khỏi một trận đại chiến thiên kinh động địa, và sẽ có rất nhiều sinh linh vô tội bị liên quan, chúng ta thân là các vị tiên nhân cai quản thiên địa không thể để sự việc trên xảy ra.”
Các vị tiên nhân nghe thấy đều gật gù đồng ý, Hỏa Đức Tinh Quân bước ra, chắp tay hỏi:
“Vậy theo ý Lão Quân, chúng ta nên làm sao vừa giúp sinh linh tránh khỏi tai kiếp, vừa thu phục được bọn yêu ma lộng hành tại Bắc Cực.”
“Yêu hồ tu luyện ma căn chưa lâu, trong người vẫn còn linh khí của Linh Giới, nếu ta dùng Thiết Dương trận giăng lưới dụ bọn chúng vào thì có thể nhanh chóng thu phục yêu hồ.”
“Thiết Dương trận” chúng tiên nghe đến ba chữ này liên xôn xao bàn tán.
Thiết Dương Trận uy danh không nhỏ trong tiên giới, trận pháp này do một cổ tu sĩ sáng tạo ra. Một vạn năm trước, âm vực xảy ra dị biến, bọn âm hồn phá khỏi cấm chế rời khỏi âm vực tràn xuống nhân giới dấy lên một trận thảm kiếp. Vị cổ tu sĩ này đã dùng Thiết Dương Trận tại Hỏa Dung Nham sát diệt được các Quỷ Vương và âm hồn, đồng thời phong ấn nguyên thần của Quỷ đế trong Hỏa Diễm. Nhưng vì vị cổ tu sĩ khi đó mới chỉ là một tu tiên giả mang dị linh căn, nên phát huy uy lực mới được sáu bảy thành. Dù vậy chúng tiên ai cũng đều thấu rõ uy lực cực đại của Thiết Dương Trận vô song cỡ nào. Nếu dùng nó để chống yêu hồ, thì phần thắng dễ dàng nắm chắc trong tay.
“Phải chúng ta sẽ dùng Thiết Dương Trận để đối phó với bọn yêu hồ, còn những tay sai thuộc cấp ở dưới thì không đáng lo ngại, mất đi thượng cấp chúng như rắn mất đầu sẽ không tạo ra nguy hiểm gì. Có điều để sử dụng thượng cổ trận pháp này, cần phải có tinh huyết dương thuần thể của tiên nhân để khởi động trận pháp đến cực hạn. Không chỉ thế yêu cầu người khởi động trận pháp phải am hiểu về trận đồ, pháp lực cao cường, lại có dị linh căn trong thuần thể. Ta suy ngẫm khá lâu thì chỉ ba vị mới đạt đủ yêu cầu trên.”
“Thưa Lão Quân, theo ý của người ba vị đó là ai?” Chúng tiên trăm miệng một lời hỏi rõ thắc mắc.
“Bản tiên thấy chỉ có Xích Diễm Thần Long, Tịnh Hồ Thiên Quân và Nam Minh Ly Hỏa là có thể khống chế được thượng cổ trận pháp. Nhưng trong ba vị thì ta thấy tư chất về trận đạo và năng lực thì Tịnh Hồ Thiên Quân thiên phú hơn cả, dù Thiên Quân mới gia nhập Tiên giới nhưng tu vị đã vượt xa vô cùng. Hơn nữa, Thiên Quân với Yêu Hồ trước kia vốn cùng tu luyện tại Linh Giới, chắc chắn cũng giáp mặt nhau ít nhiều thì Thiên Quân sẽ khá rõ ràng về cách thức giao chiến với Yêu Hồ. Như thế phần thắng càng nắm chắc trong tay.”
Tịnh Quân nhắc đến dùng “Thiết Dương trận pháp” đáy lòng liền lạnh ngắt, vừa nghe Thái Thượng Lão Quân nhắc đến tên mình, khuôn mặt trở nên đông cứng lại. Nỗi lo sợ của hắn đã thật sự xảy ra, chung quy đó là mệnh kiếp của hắn phải đối mặt với Yêu Hồ huyết tử một phen. Một hồi suy xét, hắn thở dài, bước ra chắp tay, rặng ra từng lời: “Đa tạ Lão Quân đề cử, Tịnh Quân nhất định sẽ dốc hết sức mình thu phục Yêu Hồ”
Chúng tiên nghe Tịnh Hồ Thiên Quân nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Ngọc đế ngồi trên cao vẫn trầm tư suy nghĩ, một hồi lâu sau ngài ra phán quyết: “Chúng tiên nghe chỉ, nay ta phong Tịnh Hồ Thiên Quân làm Nguyên Soái chấp chưởng ba vạn thiên binh chuẩn bị Thiết Dương Trận đối kháng Yêu Hồ, Xích Diễm Thần Long và Nam Minh Ly Hỏa làm tả hữu Tướng quân, phụ giúp Thiên Quân đánh tan Yêu Trận.”
“Chúng tiên tuân chỉ, Ngọc hoàng thiên tuế thiên thiên tuế.” Chúng tiên quỳ xuống đồng thanh ứng tiếng.
--- Tịnh Hồ Thiên Quân đáp lên ngũ sắc vân rời khỏi Linh Tiêu Điện, bay thẳng về Hồ cung. Đứng trước cổng Hồ Cung, hắn phất nhẹ tay, cánh cửa liền mở ra, hắn nặng nề bước vào chánh điện. Chợt từ xa, một bóng hình tuyệt diễm mờ mờ xuất hiện, mang theo mùi hương thơm ngát lan tỏa xung quanh.
“Tịnh Quân, chàng đã về.”
Âm thanh nhu mì mềm mại như tiếng chuông nhỏ. Tịnh Quân quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh đó. Đó là một nữ tử dung mạo tú lệ, nhìn vẻ ngoài nữ tử chỉ khoảng vào đôi mươi, mái tóc đen nhánh mượt mà dài tới đáy thắt lưng ong. Nàng vận cung trang màu xanh nhạt có đính khúc tuyến lung linh, thân thể thon thả phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ hình trứng ngỗng, đôi mắt hạnh to tròn trong veo lấp lánh dưới đôi chân mày lá liễu, mũi thon mà nhỏ thêm đôi môi đào chúm chím đúng là một vị tuyệt thế mỹ nhân.
Tịnh Quân mở to hai mắt, tuy khuôn mặt không có biểu hiện gì nhưng sóng mắt liên tục dao động. Đôi môi mấp máy : “Tuyết Vũ…”
Tuyết Vũ xuất thân từ Tuyết Hồ tộc, nàng và Tịnh Quân từ nhỏ là thanh mai trúc mã được các bậc trưởng bối trong tộc đính ước với nhau. Năm nàng trở thành Bát Vĩ còn Tịnh Quân trở thành Cửu Vĩ thì hôn lễ hai người đã được diễn ra dưới sự chứng kiến của các tộc Tuyết Hồ, Hỏa Hồ, Thanh Hồ, Vân Hồ, Ngân Hồ,…
Hai trăm năm sau, Tịnh Quân tu luyện trở thành Thiên Hồ đột phá cảnh giới bước vào tiên đạo. Nàng linh căn thấp hơn thân lại mang thai mệnh không thể đột phát cảnh giới mở Minh Tru thang bước lên Tiên Giới cùng Tịnh Quân. Chỉ đành ẩn nhẫn phủ phục tiếp tục khổ tu dưới Linh giới chờ đợi.
Tiên giới và Linh giới tuy chỉ cách nhau một trăm bậc thang nhưng vẫn đủ để trở thành bức tường ngăn cản hai người. Tịnh Quân là tiên nhân không thể xuống Linh Giới thăm nàng chỉ có thể ở trên Hồ cung quan sát Linh giới. Nàng dù là Thiên Hồ nhưng vẫn không thể vượt qua bậc thứ ba mươi để tiến vào Tru Tiên đài.
Cứ như thế trôi qua ba trăm năm, Tuyết Vũ vẫn dừng chân tại Linh Giới mang theo nỗi nhớ nhung da diết. Cuối cùng, trời xanh như thấu hiểu lòng nàng, nàng cũng có thể đột phát bước vào tiên giới trở thành Vũ Lan tiên tử. Mộng ước trăm năm cuối cùng cũng thành hiện thực.
“Tuyết Vũ.”
Nhìn thấy thân ảnh trước mặt khiến đáy lòng Tịnh Quân gợn sóng. Tuyết Vũ nhìn ôn nhu, hốc mắt đỏ hoe tràn ngập lệ quang nhưng thâm sâu ánh mắt lộ rõ sự dịu dàng. Đôi môi anh đào nở nhẹ một nụ cười tươi tắn.
“Tịnh Quân, đã lâu không gặp. Ta…” Tuyết Vũ chưa kịp dứt lời thì Tịnh Quân đã lao vào ôm chặt lấy nàng. Khóe mắt của hắn lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ nóng hổi. Giọng khàn khàn mấp máy vài từ:
“Ta nhớ nàng.”
Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng qua tai của Tuyết Vũ như âm thanh ngọt ngào nhất trên thế gian, nỗi nhớ theo năm tháng, sự đau khổ âm ỉ trong lòng tất cả đều tan biến.
“Thiếp cũng vậy.” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, vươn tay ôm chặt Tịnh Quân. Úp mặt vào ngực chàng và lắng nghe nhịp đập của tim chàng. Trong lòng nàng lúc này đang tràn ngập quá nhiều những cảm xúc mạnh mẽ. Cảm giác hạnh phúc đang bao trùm lấy nàng, mạnh mẽ đến nỗi nó làm nàng run lên.
Thiên ngôn vạn ngôn bất giác trở nên vô dụng, nó đành nhường chỗ cho nhu tình tựa thủy. Thời gian như dừng lại tại giây phút này, đất trời vạn vật trở thành hư vô, chỉ còn hai thân ảnh chìm ngập trong men say tình ái. Rèm lụa buông xuống, căn phòng ngập tràn xuân sắc.
- - - -
Bầu trời Bắc Cực Địa Giới màu hắc huyết xinh đẹp, cùng ánh lam diễm và bỉ ngạn hoa trải dài khắp nơi. Chốc lát, cơn mưa nhẹ rơi xuống phủ khắp Bắc Cực. Bầu trời huyết sắc xinh đẹp, pha trộn với hắc sắc thăm thẳm, u buồn cùng cuồng loạn kết hợp với nhau hài hòa tới mức kỳ lạ, được ngân lệ trong suốt bao trùm, lúc này Bắc Cực giống như được phủ lên một lớp màng ảo mộng kỳ bí.
Mưa rơi xuống phiến băng đồ sộ, bị khí lạnh kết tụ lại, tạo thành một lớp băng nhẹ nhàng kết dinh quanh Thần điện. Tận sâu trong hồ băng Thần điện, một Yêu Vương thân đen tuyền, được bao bọc bởi lam sắc quang mang bật khí bay lên thật cao. Tung trảo xé nát bầu trời hắc huyết diễm lệ tạo thành những tàn hắc vụ pha huyết tựa như tro than hồng đốt cháy hư không.
“Chúc mừng bệ hạ đã đạt luyện Ma Công trảo thành công. Như vậy ngày công kích lại tiên giới trả thù cho chúng ta không còn xa nữa. Với sự thần thông của bệ hạ, chúng ta sẽ đánh bại bọn tiên nhân đạo đức giả kia. “
Tử Phong nhuếch mép, cười đắc ý. Trong mắt tràn ngập sát ý, một ngàn năm qua không phút giây nào hắn không liên tục nhắc chính mình những trò đạo đức giả của bọn trưởng lão hồ tộc, sự tàn bạo của tiên nhân.
Hắn không ngừng mơ về cảnh trong chiến trường với tiên nhân, hắn cầm thanh Vạn Hồn phiên lấy đi nguyên thần của lũ ngụy quân tử kia để làm tế phẩm cho pháp bảo. Những thống khổ mà bọn họ đã gây ra, hắn thề sẽ bắt bọn chúng nhận lại gấp trăm lần. Hận ý càng nặng, hắn bóp chặt tay vang lên tiếng răng rắc, âm thầm tự nhắc chính mình ngày trả thù không còn xa nữa.
Khi hắn còn là ấu hồ, thường nghe các bậc trưởng bối luôn nói các vị tiên nhân thanh cao không nhiễm chút bụi trần, từ bi hải hà độ thiên hạ. Còn ma đạo vô sỉ tàn bạo, lãnh máu dã loạn. Đến giờ nhớ lại, điều đó toàn là dối trá, chỉ lừa trẻ con.
Gương mặt bọn chúng luôn cao ngạo lạnh lùng, thủ đoạn so với ma đạo còn tàn nhẫn hơn, hướng hắn mà phô bày tất cả. Tinh huyết nhiễm đậm tà áo trắng muốt, kiếm trong tay khẽ chạm vào lồng ngực, cuối cùng chính người thân của hắn đẩy hắn xuống A Tỳ địa ngục. Thất vọng tột độ, đau đớn tột độ. Lúc hắn mất hết tất cả, chính là lúc ma đạo đưa tay ra cứu vớt hắn. Hắn không hối hận vì đã từ bỏ nơi ấy. Tiên giới có chăng là vỏ bọc hoàn hảo che giấu sự tàn bạo trong họ.
Kiếm trong tay xuyên qua biết bao thân thể, đã nhuốm nặng mùi tinh huyết, không thể tẩy rửa. Hắn cũng không muốn rửa đi, cứ để cho thế nhân khinh bỉ hắn, còn hơn là khoác lên bộ mặt tươi cười giả tạo với bọn tiên nhân.
Người bên ngoài không hiểu được bọn họ, chỉ nghĩ Bắc Cực Địa Giới là nơi huyết tinh phong sương, người ma đạo bọn họ tàn nhẫn vô tình. Căn bản không biết được, chẳng qua bọn hắn cũng chỉ là tham luyến một chút bình yên ấm áp, si mê một chút tự do khôn cùng thôi.
Bàn tay hắc sắc vò nát những cánh bỉ ngạn, cánh hoa đỏ tươi giống như máu bay trong gió, thoang thoảng mùi huyết dịch nồng gắt ngọt ngào...
Từ sâu thẳm trong hư vô, tiếng gào thét thê lương xé nát không gian vang vọng. Những đóa bỉ ngạn đung đưa cánh hoa đỏ tươi trong gió, hương thơm ngọt ngào khiến người ta mê luyến, khơi gợi từng chút một ký ức xa xăm. Che lấp những yêu vật lặng lẽ vô cảm đắm mình trong tinh huyết, dùng máu tươi cùng oán hận che lấp đi đau đớn khôn cùng.
Chỉ cần lần này thành công khống chế được bảo vật. Trận chiến với Linh giới chắc chắn đạt thắng lợi. Hắn bóp chặt bàn tay thành quyền, hận khí tăng cao, sau đó rất nhanh trở lại vẻ hững hờ, bay về nội cung.
---
Tử Phong đứng lặng lẽ trước một khối cầu màu huyết thẫm, luồng ma khí dày đặc bao quanh khối cầu. Hắn mở miệng lầm bầm những câu cổ ngữ, sau đó phất tay lên, vô số phù văn phun ra mang theo cổ khí tức hung lệ tràn ra, tiếp theo là những văn tự cổ khó hiểu lóe lên kết thành một vòng tròn, một pháp trận tinh xảo quỷ dị hiện ra trước mắt. Ngay sau đó bàn tay còn lại của hắn ném vào một vòng hình trăng khuyết, bám vào những tiểu pháp trận, khiến uy lực tăng thêm mấy phần.
Trận pháp bao phủ khối cầu nọ, Bán Nguyệt Hoàn bay đến gần khối cầu. Ma vụ dày đặc không có một chút tác dụng cản trở nào, cứ thế nơi nào chiếc vòng đó đi qua không gian xung quanh liền trở nên vặn vẹo, trực tiếp bị càn quét thành hư vô.
Sắc mặt Tử Phong ngưng trọng, mồ hôi rơi như tắm. Tập trung tinh thần cao độ điều khiển trận pháp. Sau đó, hắn rống một tiếng kinh thiên động địa, ma khí cuồn cuộn bao khỏa khối cầu, nguyên khí thiên địa bốn phía cũng chen chúc vào, ma khí không ngừng được áp súc, rõ ràng biến thành vật hữu hình.
Toàn bộ quá trình miêu tả thì lâu nhưng thực ra chưa đầy nửa tuần trà, một cái kén cực kỳ to lớn xuất hiện, cũng vừa lúc Bán Nguyệt Hoàn bay tới. Ngay sau đó một tiếng rền vang chói tai, toàn bộ đại điện cũng lắc lư rung động.
Lấy cái kén làm trung tâm, có một vầng sáng thần bí không ngừng biến hóa màu sắc, mặt ngoài còn ẩn hiện vô số phù văn cỡ bàn tay trẻ con, vây quanh vầng sáng chậm rãi xoay tròn. Mà chính giữa vầng sáng là một vòng màu bạc mỹ lệ bao lấy chiếc kén, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt như có lôi điện không ngừng chạy qua. Hắn tiếp tục đọc thần niệm, hàng vạn phi kiếm từ đâu xuất hiện bay tới bao phủ xung quanh. Những phi kiếm tụ lại một chỗ, linh quang càng thêm chói mắt, hóa thành mười thanh cự kiếm dài bảy, tám trượng, hung hăng xé gió chém tơi kén.
Lại một tiếng rống to lớn, ngay lập tức cái kén vỡ ra, một đạo gió lốc lăng không bạo phạt, đường kính hơn sáu bảy trượng, không ngừng bành trướng ra bốn phía, va chạm vào các phi kiếm. Âm thanh như sấm nổ lúc trời quang, phi kiếm bị bắn ngược trở lại, còn Bán Nguyệt Hoàn khi nãy chợt biến mất.
Lúc này, từ trong kén xuất hiện một hình ảnh yêu ma cao vài thước, mặt mũi dữ tợn, sau lưng lại có đuôi như mãng xà, cặp mắt hồng quang bắn bốn phía, toàn thân giới bị lân gáp đen kịt bao phủ, mười cái móng tay dài ngoằng màu tím đen, bên khóe miệng lòi ra răng nanh trắng hếu, hàn mang lập lòe. Đó Thiết Ma Vương.
Thiết Ma Vương nhìn Tử Phong lóe lên sát ý, nhưng không thấy hắn có hành động gì mà bỗng nhiên một kiện lang nha to tướng hiện ra. Hắn hừ một tiếng, duỗi tay nắm chặt, ma khí dâng lên vùn vụt, uy áp phô thiên hủy địa. Ánh mắt hắn chớp động, mở miệng:
“Ha ha, cả vạn năm rồi, bổn tôn mới gặp được một kẻ cả gan như vậy dám đánh thức giấc ngủ của ta. Tiểu tử khôn hồn thì dâng nguyên thần và thân thể để bổn tôn cắn nuốt, có thể ta sẽ động lòng thả phân hồn của ngươi đi lưu nhập luân hồi.”
Tử Phong nhuếch mép, ánh mắt lơ đuễnh xem như không thấy uy hiếp của Yêu Ma. “Xuất khẩu ngông cuồng, xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào” . Ngay sau đó hắn tế phi huyết kiếm, huyết vụ bao phủ không gian cản trở tầm nhìn đối phương. Một tòa cự sơn bay lên nện xuống người yêu ma, yêu ma cười lạnh búng tay một cái, hư ảnh của lang nha bộc phát lên, một kích tung ra tòa cự sơn biến thành bột phấn.
“Hừ, mồm mép giỏi lắm, chưa có kẻ nào dám nói như thế với bổn tôn. Được ta sẽ cho ngươi nếm nhận cảm giác trừu hồn luyện phách.” Dứt lời hắn thâu tóm ma vụ xung quanh thành khối rắn lạ, bay đến chỗ Tử Phong.
Tử Phong ngưng trọng, hét lớn một tiếng phóng ra một quả chùy quỷ, quả chùy nện xuống, tạo thành một động sâu không thấy đáy, lãng khí bắn ra bốn phía, oành oành kinh động. Từ dưới động, mùi thi khí bốc lên nồng nặc, Thi Vương hiện thân. Tay nắm chặt một chùy quỷ, thi khí bao phủ thanh kiếm, xoay người nghênh đón, mặt quỷ điêu khắc trên quả chùy như sống lại, miệng nhai loạn một hồi, cũng hung hăng chém tới.
Tiếng bạo liệt nổ ra dữ dội, bầu trời cũng phang phất ảm đạm, gió giật vù vù cùng quang mang lóe ra chói mắt. Những nơi lãng khí đi qua, tất cả đều biến thành hư vô, đến cả không gian cũng gần như sụp đổ, nhưng vì pháp tắc thiên địa nên lập tức khôi phục lại. Dù vậy chừng đó đủ hiểu vụ va chạm này không như bình thường.
Sau một kích này, Yêu ma đứng nguyên tại chỗ, thần hoàn khí túc, Thi vương thì lui về phía sau một bước. Thi vương hơi thua một ít, nhưng không chênh lệch quá lớn. Tay phải thi vương buông xuống, chùy quỷ điểm nhẹ phía trước, lập tức tiếng xé gió truyền ra, vô số móng vuốt màu xám nhọn hoắc xuất hiện, rậm rạp chằng chịt, hướng về yêu ma đánh tới.
Yêu ma cười lạnh, thân hình đột nhiên bắn ra vô số đạo tàn ảnh, chân thân trực tiếp tan vào hư vô. Công kích của thi vương cũng chỉ có thể đánh lên mấy đạo tàn ảnh, tất cả cùng tiêu biến. Yêu ma cũng nhận ra, tên thi vương rất khó đối phó, nhưng chỉ cần giết chết chủ nhân thì nó cũng chẳng còn chút uy hiếp nào.
Đột biến bất ngờ, Tử Phong biến sắc, động tác không trì trệ, há miệng phun ra vô số phi đao vào khoảng không. Đoàn huyết vụ vùng ra một khoảng không gian, yêu ma rớt xuống, cực kỳ chật vật. Hắn tức giận, gào thét một tiếng như dã thú hung hãn, hình thể đột nhiên tăng lên mấy lần. Một cỗ lệ khí điên cuồng tràn ra, bên ngoài lại có một màu xanh âm u cực độc. Yêu ma nắm chặt hai tay, lập tức cả người bị lệ khí bao phủ, tiếng tách tách vang lên không ngớt, tựa như thần ma giang thể biến thành người khổng lồ khiến người ta khiếp đảm
Đồng tử Tử Phong co lại, hai tay nâng lên, vô số đạo pháp nhanh chóng được đánh ra, những văn chú màu huyết bay vòng vòng xung quanh, rồi lật ngược lên trên, hội tụ tạo thành một quầng sáng đỏ to lớn. Màu hỏa hồng bắn ra bốn phía, hàng vạn phù văn xoay tròn phun ra, hắn đem uy lực pháp bảo kích phát đến tận cùng.
“Không thể nào sao ngươi lại có thể thao túng Huyết Quang Trận.” Yêu ma thất sắc kinh hô, cả người bị huyết vụ bao bọc, như có thứ gì chế trụ không thể thoát ra được.
Tử Phong nhuếch mép cười khinh, ánh mắt hiện một tia tàn khốc, bàn tay phải phất lên, múa thành một quyền trên không. Hắc khí toàn thân chốc lát ngưng tụ trên tay, đánh vài đạo pháp, hắc khí hóa thành một quái mãng hai đầu đánh về yêu ma. Yêu ma cả kinh nhưng không thể thoát khỏi huyết vụ đành uất ức chịu chưởng.
Chưởng pháp qua đi, đoàn huyết vụ tan ra, thân thể yêu ma tan ra thành phấn, bao bọc là một viên đan to bằng nắm tay, phát ra quầng sáng trắng, lấp lánh. Tử Phong vẫy vẫy tay, viên đan bay tới vào trong ống tay áo của hắn. Khuôn mặt âm lãnh lặng lẽ rời khỏi, bay vào tẩm cung. Bảo vật đã tới tay hắn, bước tiếp theo chính là chuẩn bị quân lính đánh chiếm Linh giới.