Không thể nào , sao lại như thế được. Sao tên đó lại được tuyển vào ngay lớp này. Oan gia ư, không ! là người quen ấy. Hắn là con của dì Hạnh bạn mẹ tôi, hắn hay đến nhà tôi lắm. Nhưng...nhưng chúng tôi đâu có quen nhau, mà...mà ghét nhau lắm. Eo ơi ! Chết mất thôi. Tiếng Ngọc Phúc vang lên rành rọt làm tôi muốn xiểu ngay: - Ngày mai thì lớp ta sẻ đón bạn mới. Một hotboy cực kỳ đẹp trai luôn. Nó khiều tay tôi, cười tít mắt: - Ê! Mi nói xem ngày mai anh ta sẻ ngồi ở đâu? Có khi nào chọn ngay chổ ta không? Ôi! Tôi muốn hét lên quá, phiền ơi là phiền sao mà nó làm tôi tức quá. Tôi gắt lên: - Mi đừng có làm phiền ta đựôc không? Phiền phức! Tôi hất tay nó ra, lấy quyển vở ra xem. Mặt tôi cau có, Ngọc Phúc nhìn tôi ngạc nhiên: - Mi làm sao vậy? Tự nhiên nổi cáu. Tôi không thèm để ý tới lời nói của nó mà tiếp tục nhìn vào quyển sách nhưng trời ơi làm sao mà tôi tập trung nổi. Cái tin hắn ta vào đây học như một cực hình với tôi, nó luôn vang bên tay tôi bực không chiệu nỗi. Ngọc Phúc vẫn luyến lắng với Phương Thảo về hắn ta, nào là đẹp trai, học giỏi, galang, hấp dẫn...toàn là những điều mà tôi không bao giờ thấy ở hắn. Không muốn nghe nhưng cái điệp khúc bất hữu của Ngọc Phúc cứ vang bên tay tôi. Tôi bịt tay lại không muốn nghe nhưng vẫn nghe, tuy phần âm có hơi nhỏ hơn một tí. Rồi đây tôi phải đối diện với hắn ta sao, một tên lạnh lùng, tàn nhẫn, vô lương tâm, chuyên ăn hiếp tôi...Có mà kể tới mai mới hết những gì hắn làm với tôi. Không được! Không thể để hắn khinh thường được phải cứng rắn lên, phớt lờ hắn đi. Đúng phớt lờ hắn đi nếu không sẻ bị hắn cười vào mũi. Tôi nhất định chứng minh cho hắn thấy hắn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống vốn thơ mộng của tôi. Đặt quyển sách xuống thật mạnh, tôi làm Ngọc Phúc giật mình quay lại nhìn tôi: - Mi định bạo động à? Tôi liếc nhìn nó, chớp mắt: - Bộ mi định tám tới lúc nào nữa, sắp vào giờ văn rồi mi không lo giò bày một lát ăn nguyên một trứng ngỗng thì đừng có than với ta. Lời nói của tôi rất có công hiệu, tưởng nó sẻ cám ơn tôi đã nhắc nhỡ. Ai ngờ nó nguýt tôi một cái rồi nói: - Có thần tượng sắp về đây học, chiệu ăn ngỗng một ngày củng đáng. Ôi! Tôi chiệu thua cái đầu ma quái chứa toàn tàu hủ của nó quá. Nó tiếp tục quay qua nói chuyện với Phương Thảo tiếp. Diễm Mi cười cười nhìn tôi rĩ nhỏ: - Xem bộ nhỏ này nặng lắm rồi, ta mà còn nỗi da gà khi nghe nó kể về anh chàng đó. Vậy mà Phương Thảo chiệu khó ghê! Tôi bật cười đáp lời Diễm Mi: - Cùng một thần tượng nên dễ trao đổi đâu giống bọn mọt sách như ta với mi. - Hi hi làm mọt sách cũng có cái hay chứ bộ. Làm mọt sách hổng sợ ăn trừng ngỗng. Cả hai cười nắc nẽ, Ngọc Phúc quay qua lườm lườm tôi. Tôi nhìn thấy nhưng phớt lờ làm như vô tình. Diễm Mi đưa cho tôi một viên kẹo: - Ăn đi! Của anh ta mua ở Mĩ đấy thông mũi mát họng, bảo đảm ăn vào giọng mi trong như vàng oanh. - Chứ không phải tắc kè hả? - Thử thì biết, ta ăn hằng ngày đấy giọng ta bây giờ chắc thành ếch ộp rồi. Mi khéo lo. Tôi cười cười, nói chuyện với Diễm Mi lúc nào cũng vui chẳng bằng nói chuyện với Ngọc Phúc lúc nào cũng bực bội. Ấy vậy mà chúng tôi lại nổi tiếng là bộ ba không rời mới khổ. Diễm Mi hất mái tóc ngắn ngủn ra sao, cô nhìn Ngọc Phúc trề môi: - Ta ngán ngấy mấy cái chuyện thần tượng ảo này rồi, ta không dám tin anh chàng mới vào có đủ tiêu chuẩn như nó nói. Mà trên đời này đàn ông đẹp thường hay đểu. Tôi không đồng tình với cách nói của Diễm Mi nhưng cũng không phản đối. Thật ra tôi đêu hiểu gì về họ, tôi có anh trai đấy chứ nhưng trời ơi mười năm không gặp có thần mới đoán được anh ta là hạn người gì. Tôi hay nghe mẹ nói anh hai rất đẹp trai giống ba ngày trước, có thể lắm vì bây giờ ba tôi vẫn rất đẹp đấy nhưng không gọi là đẹp trai mà là đẹp lão. Tôi nghĩ mơn man về gia đình mình, cảm giác hạnh phúc choáng lấy tôi. - Thiên Dung ! Tôi giật mình, quay lại nhìn Diễm Mi đang trợn mắt nhìn tôi: - Mi mơ cái gì mà như người mộng du vậy? Tôi cười: - Ta đang mơ về bạch mã hoàng tử của mi. Đẹp trai khủng bố mà không biết có đểu khủng bố hôn. Diễm Mi liếc tôi: - Xí! Mi định chọc ta à? Ta nói thật theo thông tin cập nhật trên thị trường tình yêu giới trẻ hiện nay đấy, mức độ tin tưởng là 99,9%. Làm như nó là chuyên gia tình yêu không bằng, cập nhật thị trường tin yêu cái quái gì. Tôi le lưởi: - Vậy mà ta tưởng mi không biết yêu, ghê hơn ta nhiều lắm đấy. Ta phải gọi mi là sư tổ mới đúng. Nó nhìn tôi dài giọng: - Xí! Làm như mi là nai vàng không bằng, dẫn chứng cụ thể là anh chàng Hoàng tử bốn mắt bên lớp kế bên ấy. Hi hi mi cho anh ta leo cây một cách ngoạn ngục luôn, ta nhìn thấy tội anh ta ghê. Cây si đó đúng là xui tận thế mới để ý mi. Tôi ghét ai châm chọc tôi về chuyện ấy, thật ra tôi đâu có sai. Hoàng Tín thích tôi ai củng biết thế nhưng tôi đâu có thích hắn. Tự nhiên nhờ đưa thư hẹn tôi gặp mặt nói chuyện, mà chuyện gì thì trời mới biết. Tôi mà đi khác nào làm tiêu đề chính cho những vụ xì xầm trong lớp. Thế là tôi cho anh chàng leo cây luôn, anh chàng có trách thì tôi viện lí do. Dù có hơi ái náy nhưng ai biểu anh ta thích tôi làm gì. Tôi chưa kịp sửa Diễm Mi cho bỏ tức thì chuông đã điểm vào giờ. Tôi ấm ức quay lại lấy vở ra chờ thầy Quân vào. Thầy nỗi tiếng là khó nhất trong trường nên tôi rất nể và kính thầy. Tiết học kết thúc nhanh chống, giờ ra về là một không khí ồn ào tất tả của những đứa học sinh như chúng tôi. Nhưng tôi lại không thích chen vào những chỗ ồn ào ấy, tôi chờ họ về hết rồi mới đi bộ về nhà. Nhìn sân trường rợp bóng cây phượng vĩ, tôi nôn nao kỳ lạ. Tôi mới lên cấp ba thôi, học hành thì không giỏi nhưng thích đọc tiểu thuyết lắm nhất là những bài tiểu thuyết sướt mướt lệ tình của Quỳnh Giao nhà văn nữ của Trung Hoa. Việt Nam thì có nhà văn Hoàng Thu Dung, Khánh Vân, Trần Thị Bảo Châu...tôi thích đọc truyện của họ lắm. Hầu như những bộ truyện của các nhà văn trên tôi điều không bỏ qua. Trời hôm nay nắng nhạt, phủ trên những mái trường những tán cây tạo sự ấm áp lạ thường. Tôi đứng dậy bước ra đường, dòng người ngược xuôi trên đường khói bụi làm cho tâm trạng con người căn thẳng theo. Nhịp đập của thành phố lúc nào củng ồn ào và náo nhiệt. Không thể nào , sao lại như thế được. Sao tên đó lại được tuyển vào ngay lớp này. Oan gia ư, không ! là người quen ấy. Hắn là con của dì Hạnh bạn mẹ tôi, hắn hay đến nhà tôi lắm. Nhưng...nhưng chúng tôi đâu có quen nhau, mà...mà ghét nhau lắm. Eo ơi ! Chết mất thôi. Tiếng Ngọc Phúc vang lên rành rọt làm tôi muốn xiểu ngay: - Ngày mai thì lớp ta sẻ đón bạn mới. Một hotboy cực kỳ đẹp trai luôn. Nó khiều tay tôi, cười tít mắt: - Ê! Mi nói xem ngày mai anh ta sẻ ngồi ở đâu? Có khi nào chọn ngay chổ ta không? Ôi! Tôi muốn hét lên quá, phiền ơi là phiền sao mà nó làm tôi tức quá. Tôi gắt lên: - Mi đừng có làm phiền ta đựôc không? Phiền phức! Tôi hất tay nó ra, lấy quyển vở ra xem. Mặt tôi cau có, Ngọc Phúc nhìn tôi ngạc nhiên: - Mi làm sao vậy? Tự nhiên nổi cáu. Tôi không thèm để ý tới lời nói của nó mà tiếp tục nhìn vào quyển sách nhưng trời ơi làm sao mà tôi tập trung nổi. Cái tin hắn ta vào đây học như một cực hình với tôi, nó luôn vang bên tay tôi bực không chiệu nỗi. Ngọc Phúc vẫn luyến lắng với Phương Thảo về hắn ta, nào là đẹp trai, học giỏi, galang, hấp dẫn...toàn là những điều mà tôi không bao giờ thấy ở hắn. Không muốn nghe nhưng cái điệp khúc bất hữu của Ngọc Phúc cứ vang bên tay tôi. Tôi bịt tay lại không muốn nghe nhưng vẫn nghe, tuy phần âm có hơi nhỏ hơn một tí. Rồi đây tôi phải đối diện với hắn ta sao, một tên lạnh lùng, tàn nhẫn, vô lương tâm, chuyên ăn hiếp tôi...Có mà kể tới mai mới hết những gì hắn làm với tôi. Không được! Không thể để hắn khinh thường được phải cứng rắn lên, phớt lờ hắn đi. Đúng phớt lờ hắn đi nếu không sẻ bị hắn cười vào mũi. Tôi nhất định chứng minh cho hắn thấy hắn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống vốn thơ mộng của tôi. Đặt quyển sách xuống thật mạnh, tôi làm Ngọc Phúc giật mình quay lại nhìn tôi: - Mi định bạo động à? Tôi liếc nhìn nó, chớp mắt: - Bộ mi định tám tới lúc nào nữa, sắp vào giờ văn rồi mi không lo giò bày một lát ăn nguyên một trứng ngỗng thì đừng có than với ta. Lời nói của tôi rất có công hiệu, tưởng nó sẻ cám ơn tôi đã nhắc nhỡ. Ai ngờ nó nguýt tôi một cái rồi nói: - Có thần tượng sắp về đây học, chiệu ăn ngỗng một ngày củng đáng. Ôi! Tôi chiệu thua cái đầu ma quái chứa toàn tàu hủ của nó quá. Nó tiếp tục quay qua nói chuyện với Phương Thảo tiếp. Diễm Mi cười cười nhìn tôi rĩ nhỏ: - Xem bộ nhỏ này nặng lắm rồi, ta mà còn nỗi da gà khi nghe nó kể về anh chàng đó. Vậy mà Phương Thảo chiệu khó ghê! Tôi bật cười đáp lời Diễm Mi: - Cùng một thần tượng nên dễ trao đổi đâu giống bọn mọt sách như ta với mi. - Hi hi làm mọt sách cũng có cái hay chứ bộ. Làm mọt sách hổng sợ ăn trừng ngỗng. Cả hai cười nắc nẽ, Ngọc Phúc quay qua lườm lườm tôi. Tôi nhìn thấy nhưng phớt lờ làm như vô tình. Diễm Mi đưa cho tôi một viên kẹo: - Ăn đi! Của anh ta mua ở Mĩ đấy thông mũi mát họng, bảo đảm ăn vào giọng mi trong như vàng oanh. - Chứ không phải tắc kè hả? - Thử thì biết, ta ăn hằng ngày đấy giọng ta bây giờ chắc thành ếch ộp rồi. Mi khéo lo. Tôi cười cười, nói chuyện với Diễm Mi lúc nào cũng vui chẳng bằng nói chuyện với Ngọc Phúc lúc nào cũng bực bội. Ấy vậy mà chúng tôi lại nổi tiếng là bộ ba không rời mới khổ. Diễm Mi hất mái tóc ngắn ngủn ra sao, cô nhìn Ngọc Phúc trề môi: - Ta ngán ngấy mấy cái chuyện thần tượng ảo này rồi, ta không dám tin anh chàng mới vào có đủ tiêu chuẩn như nó nói. Mà trên đời này đàn ông đẹp thường hay đểu. Tôi không đồng tình với cách nói của Diễm Mi nhưng cũng không phản đối. Thật ra tôi đêu hiểu gì về họ, tôi có anh trai đấy chứ nhưng trời ơi mười năm không gặp có thần mới đoán được anh ta là hạn người gì. Tôi hay nghe mẹ nói anh hai rất đẹp trai giống ba ngày trước, có thể lắm vì bây giờ ba tôi vẫn rất đẹp đấy nhưng không gọi là đẹp trai mà là đẹp lão. Tôi nghĩ mơn man về gia đình mình, cảm giác hạnh phúc choáng lấy tôi. - Thiên Dung ! Tôi giật mình, quay lại nhìn Diễm Mi đang trợn mắt nhìn tôi: - Mi mơ cái gì mà như người mộng du vậy? Tôi cười: - Ta đang mơ về bạch mã hoàng tử của mi. Đẹp trai khủng bố mà không biết có đểu khủng bố hôn. Diễm Mi liếc tôi: - Xí! Mi định chọc ta à? Ta nói thật theo thông tin cập nhật trên thị trường tình yêu giới trẻ hiện nay đấy, mức độ tin tưởng là 99,9%. Làm như nó là chuyên gia tình yêu không bằng, cập nhật thị trường tin yêu cái quái gì. Tôi le lưởi: - Vậy mà ta tưởng mi không biết yêu, ghê hơn ta nhiều lắm đấy. Ta phải gọi mi là sư tổ mới đúng. Nó nhìn tôi dài giọng: - Xí! Làm như mi là nai vàng không bằng, dẫn chứng cụ thể là anh chàng Hoàng tử bốn mắt bên lớp kế bên ấy. Hi hi mi cho anh ta leo cây một cách ngoạn ngục luôn, ta nhìn thấy tội anh ta ghê. Cây si đó đúng là xui tận thế mới để ý mi. Tôi ghét ai châm chọc tôi về chuyện ấy, thật ra tôi đâu có sai. Hoàng Tín thích tôi ai củng biết thế nhưng tôi đâu có thích hắn. Tự nhiên nhờ đưa thư hẹn tôi gặp mặt nói chuyện, mà chuyện gì thì trời mới biết. Tôi mà đi khác nào làm tiêu đề chính cho những vụ xì xầm trong lớp. Thế là tôi cho anh chàng leo cây luôn, anh chàng có trách thì tôi viện lí do. Dù có hơi ái náy nhưng ai biểu anh ta thích tôi làm gì. Tôi chưa kịp sửa Diễm Mi cho bỏ tức thì chuông đã điểm vào giờ. Tôi ấm ức quay lại lấy vở ra chờ thầy Quân vào. Thầy nỗi tiếng là khó nhất trong trường nên tôi rất nể và kính thầy. Tiết học kết thúc nhanh chống, giờ ra về là một không khí ồn ào tất tả của những đứa học sinh như chúng tôi. Nhưng tôi lại không thích chen vào những chỗ ồn ào ấy, tôi chờ họ về hết rồi mới đi bộ về nhà. Nhìn sân trường rợp bóng cây phượng vĩ, tôi nôn nao kỳ lạ. Tôi mới lên cấp ba thôi, học hành thì không giỏi nhưng thích đọc tiểu thuyết lắm nhất là những bài tiểu thuyết sướt mướt lệ tình của Quỳnh Giao nhà văn nữ của Trung Hoa. Việt Nam thì có nhà văn Hoàng Thu Dung, Khánh Vân, Trần Thị Bảo Châu...tôi thích đọc truyện của họ lắm. Hầu như những bộ truyện của các nhà văn trên tôi điều không bỏ qua. Trời hôm nay nắng nhạt, phủ trên những mái trường những tán cây tạo sự ấm áp lạ thường. Tôi đứng dậy bước ra đường, dòng người ngược xuôi trên đường khói bụi làm cho tâm trạng con người căn thẳng theo. Nhịp đập của thành phố lúc nào củng ồn ào và náo nhiệt.
Mẹ tôi đưa tôi đi lòng vòng các sạp quần áo đủ màu sắc, tôi không hiểu mẹ đang định làm gì. Tôi vừa đi them mẹ vừa ngắm nhìn xung quanh. Mẹ tôi dừng lại bên một sạp đồ với những bộ váy trang nhã, bà quay sang tôi: - Con thấy thế nào? Tôi giật mình, ngước lên nhìn mẹ. Tôi ngơ ngác: - Thế nào hả mẹ? Mẹ tôi cười diệu dàng: - Có chọn được bộ nào vừa ý chưa? - Dạ con không để ý. Mẹ tôi có hơi thất vọng: - Mẹ đưa con đi mua đồ mà con cứ ngơ ngơ vậy, thôi lại đây mẹ chọn cho vài bộ. Tôi lắc đầu, tôi có rất nhiều đồ rồi mua thêm làm gì nữa. Tôi không biết mẹ đang nghĩ gì nữa: - Đồ con còn nhiều lắm, mẹ mua nữa làm gì? Mẹ tôi lấy một bộ váy vàng ớp thử vào người tôi mỉm cười: - Bộ này hợp lắm, con mặc vào chắc xinh lắm. Con vào thử đi mẹ chờ. - Nhưng... Chưa nói hết câu đã bị mẹ tôi đẩy đi vào phía phòng thay đồ. Tôi không còn cách nào khác nếu muốn làm mẹ vui. Bộ đồ trông thật là ẻo lã quá chằng hợp với tôi tí nào. Xoay mình trong gương tôi thấy kỳ làm sao ấy. Chiếc áo hở phần lưng lộ ra cả làn da trắng của tôi, tôi không biết có nên bước ra không thì tiếng mẹ tôi đã vọng vào: - Xong chưa Thiên Dung? Bước ra cho mẹ xem nào! Tôi ngập ngừng rồi củng bước ra, dù gì củng chỉ có mẹ nhìn thôi tôi cũng đỡ ngượng hơn. Tôi mạnh dạn bước ra. Trời ơi! Hôm nay đúng là ngày hắc ám nhất đời mà tôi gặp phải. Bà Hạnh và tên Danh đang đứng trò chuyện với mẹ tôi, tôi sững người cảm thấy mình mất mặt thật. Bình thường thì không nói làm gì chứ trong cái trường oái oăm này thì thật là xui tận mạng. Tên Danh nhìn tôi từ đầu đến chân như quái vật, tôi xấu hổ muốn độn thổ đi cho rồi. Tôi ngập ngừng không biết có nên bước tời không lúc đó thì mẹ tôi cùng hai mẹ con Danh bước lại. Mẹ tôi nhìn tôi ánh mắt như hài lòng, bà tươi cười: - Nhìn hợp lắm, lấy bộ này nhé? - Dạ không! Tôi nói to khiến cả ba người giật mình nhìn tôi, tôi lúng túng: - Dạ, cho con xin lỗi nhưng mà thật sự bộ đồ này không hợp với con đâu. Con không thích. Tôi thấy Danh nhìn tôi, hắn cười giả lã: - Sao Dung lại nói vậy? Nhìn Dung bây giờ cứ như hoa hậu thế kỹ ấy! Ôi! Hắn lại châm chọc tôi rồi đây, quê không chiệu được. Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn nhìn tôi tỉnh bơ như không nhìn thấy cái nhìn đầy dao búa của tôi. Bà Hạnh củng chen lời: - Đúng đó Thiên Dung, nhìn con xinh lắm! - Nhưng con không thích. Tôi nhăn mặt lại, mẹ tôi có vẻ thất vọng: - Vậy thôi, con không thích thì thôi nhưng con gái gì mà ra đường cứ như con trai không được đâu. Tôi nhìn mẹ ngao ngán, cái điệp khúc ấy làm tôi muốn nhức cả đầu. Tôi không muốn nghe mẹ ca cẩm hay bị tên Danh chọc quê nữa nên vội trở vào thay nhanh bộ váy ra. Ôi! Bây giờ mới đúng là mình đây, không kiểu cách gì cả, bụi một tí nhưng moden mà. Tôi hí hửng bước ra cười tươi với mẹ tôi: - Mẹ còn mua gì nữa không? Tôi không muốn ở đây tý nào nhất là phải giáp mặt cái tên quái vật Danh ấy nữa. Nhớ lại chuyện ngày mai hắn ta vào lớp tôi học, ngày ngày giáp mặt tôi tức đến sôi ruột. Hắn bỗng buôn một câu: - Hôm nay hình như có núi lữa sắp phun trào thì phải. Tôi nhìn cái mặt bất cần của hắn mà gan ruột lộn lại với nhau, lại một câu châm chít sao hắn thích chọc tôi tức thế. Không biết hắn có bệnh không nữa. Tôi liếc hắn một cái trả đũa: - Không ngờ bạn củng biết xem thông tin khí tượng dữ Dung cứ nghĩ bạn chỉ biết ở nhà của Nhật Huy không đấy chứ. Hắn nhìn tôi, mắt toé lên tia nhìn khác lạ. Tôi biết hắn hay đến chỗ Nhật Huy để đưa đón em của anh chàng đó. Hừ! Đừng có mà được nước lấn tới. Tôi vẫn diệu dàng nhưng không khác gì thách thức: - Dạo này Nhật Huy khoẻ không bạn Danh? Tôi nghe mấy ngày nay bạn ấy nghĩ nhưng không biết có bệnh gì không mà không rảnh để đi thăm, thiệt tệ chưa từng thấy. Hắn nhếch môi lên: - Tôi làm sao biết được, sao bạn lại hỏi tôi? Bạn quan tâm đến Nhật Huy như vậy thì tôi sẻ đến thăm giúp làm gì mà viện cớ là thấy tôi thường xuyên ở đó. Tôi muốn đánh cho hắn một cái quá, hắn ăn nói luôn là như vậy thách thức tôi quá mức nhưng không hiểu sao tôi cứ hay đụng hắn mới khổ. Tôi quay quắc đi không thèm đôi co với hắn. Bà Hạnh vui vẻ nắm tay tôi: - Sao hai đứa cứ hay gây nhau vậy? Xem nào Thiên Dung cháu và mẹ cháu đi dùng cơm với dì nha? Tôi không muốn đi, hắn củng nhìn tôi nhăn mặt. E hèm xem ra có dịp chọc tức hắn rồi đây. Tôi cười hiền với dì Hạnh: - Dạ, con chỉ sợ bạn Danh ngại thôi. Bạn ấy nhìn con từ nãy giờ con ngại quá. Thật ra con đói lắm rồi! Vừa nói tôi vừa nhìn hắn, tôi thấy môi hắn nhếch lên không cười củng không buồn. Hắn nhún vai: - Bạn cứ thích châm chít tôi hoài, tôi thì luôn tốt với tất cả bạn bè. - Vậy sao? Tôi vờ ngây thơ, giương đôi mắt tròn lên nhìn hắn. Hắn làm lơ không thèm nhìn tôi, hừ! đồ ma quỷ hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất của tôi. Tôi vờ cười tươi với dì Hạnh: - Dì Hạnh ơi, hay là mình đi kiếm chỗ nào ăn đi. Bây giờ bụng con kiêu lên rồi nè. Tôi xoa xoa cái bụng, tôi thấy hắn nhìn tôi khẻ cười. Tôi nhăn mặt nhìn hắn không hiểu sao hắn lại cười. Đúng là tên bệnh hoạn. Tôi cắn môi làm lơ, mẹ tôi cười: - Vậy mình đi chị Hạnh. Lời đề nghị của mẹ tôi được thi hành ngay. Mọi người chọn một nhà hàng sạch sẻ để sử lí cái bao tử của mình. Tôi thì ăn như mèo, tôi đâu có đói tự nhiên chọc tức hắn nên bây giờ mới phải chiệu khổ. Mấy cái bánh mì san quýt làm tôi phát nôn. Tôi không thích thứ bánh này dù nó được hai bà bạn chiến hủ của tôi rất ghiền. Nhìn tôi ăn mẹ tôi lo lắng: - Sao con ăn như mèo vậy Thiên Dung? Lúc nãy con bảo đói lắm mà. Tôi cười trừ, chắng lẽ nói với mẹ là chỉ tại muốn chọc tức tên Danh. Mà nói thế thì tôi thành kẻ ít kỹ mất. Tôi lấp liếm: - Dạ tại bụng con hơi khó chiệu vả lại món ăn ở đây không hợp khẩu vị của con. Tên Danh nhìn tôi cười, nụ cười đầy ẩn ý: - Thì ra nãy giờ bạn nén để mọi người ngon miệng ấy à, xem ra bạn đúng là có khác. Tôi trừng mắt nhìn hắn, nụ cười của hắn làm tôi ghét cay ghét đắng. Ôi! Nếu mà hằng ngày phải gặp chắc tôi chết sướng hơn. - Cám ơn lời khen của bạn từ trước đến giờ tôi không muốn làm gián đoạn những gì tốt đẹp của mọi người. Huống hồ bạn lại ăn rất ngon như vậy tôi đâu dám. Hi hi ai bảo hắn ăn nhiều làm chi. Trông hắn ăn cứ như là có việc gì đó gấp lắm. Tôi bảo hắn ăn nhiều cho đở tức nhưng hắn vẫn tỉnh bơ: - Tôi là con trai cần có sức ăn nhiều là chuyện đương nhiên. Sao bạn cứ hay nói xấu tôi thế? - Ai nói xấu bạn bao giờ, tôi nói theo những gì mình thấy thôi. Làm con trai thì phải ăn nhiều điều đó đúng nhưng phải xem kẻ ăn nhiều đó có hữu dụng hay không nữa. Tôi thì thấy bạn ăn nhiều nhưng hoạt động thì chẳng bao nhiêu. Hắn cứng miệng im lặng, tôi khoái chí cười khì. Ha ha tôi thắng rồi, cải nhau hoài củng có kinh nghiệm chứ. Tôi hếch mũi thách thức hắn, nhìn tôi hắn cười. Sao hắn lắm chuyện để cười không biết, tôi tức tối liếc hắn một cái. Mẹ tôi và dì Hạnh im lặng mặc cho hai chúng tôi chém nhau tơi tả. Bởi vì lâu nay họ đã quen với cách gặp nhau là có chuyện của chúng tôi rồi. Eo ơi, tôi phải làm sao tống cái tên này ra khỏi bộ não trí tuệ của tôi chứ.
Hôm nay hắn vào lớp trình diện, nhìn phong cách của hắn tôi củng biết hắn là dân chơi thứ thiệt. Hứ! Người không ra người ngọm chẳng giống trâu. Ngọc Phúc thì cười híp mắt, đúng là đồ mê trái ra phết. Tôi lặng lẵng để cho hắn tự giới thiệu . - Tôi tên Đặng Thành Danh , mong các bạn giúp đỡ. Hắn nói ngắn và gọn thế nhưng ai nấy cũng vỗ tay nườm nượp. Tôi chẳng thèm giơ tay lên một cái, tại sao phải hoan nghênh hắn, tôi bực mình không chiệu được. Ây da kể cả ông thầy củng chiếu cô hắn mới tức chứ. Hắn được quyền chọn chỗ ngồi, tất cả bọn con gái trong lớp hồi hợp không biết hắn chọn ngồi chỗ nào. Tôi chằng quan tâm sảy dài tay ra bàn gục lên như kẻ thất tình. Tôi không biết hắn nhìn tới đâu rồi, cuối cùng lên tiếng: - Bạ em ngồi sao bạn Thiên Dung ạ. Tôi bật đầu dậy nhìn hắn, hắn nhìn tôi mỉm cười. Lớp tôi xôn xao lên như cái chợ bàn ra tán vào ồn ào muốn điếc cả tai. Thầy tôi gật đầu vui vẻ hắn thông thả bước xuống sau lưng tôi ngồi xuống lấy sách vỡ ra học. Thôi tiêu tôi rồi, hắn định trả thù tôi chắc. Tôi yểu xiều như quả bóng xì hơi. Ngồi học mà tâm trí tôi chằng để tâm vào cứ lo phòng thủ hắn. Không biết hắn có giở trò gì không nữa. Giờ ra chơi hai bà bạn tốt của tôi túm lấy tôi hỏi đủ điều: - Thì ra mi quen anh chàng đó trước dấu tụi này xấu ghê. Mà sao nhìn mi te tua vậy. Ngọc Phúc hỏi, tôi lắc đầu. Tôi chẳng muốn làm gì ngoài mong mỏi mau về nhà cho rảnh . Diễm Mi nhìn tôi nghi ngờ: - Bộ mi và tên đó có chiến tranh hả? Tôi gật đầu ít ra củng có Diễm Mi thấy được tâm trạng của tôi. Nó hỏi dồn tới: - Sao vậy? Bộ hắn ăn hiếp mi hả? - Ăn hiếp không thì ta đỡ khổ biết mấy, ta ghét cay ghét đắng cái tên cà chớn ấy. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà ta phải ngồi trước hắn nữa. Hu hu ta bị hắn ám rồi. Diễm Mi cười: - Mi có biết biết bao cô nàng mong muốn mà không được đấy. Ta thấy tên Danh đó cũng đẹp trai mà, hi hi đẹp hơn anh hai của ta. Rồi lại thêm một người nữa đây mà, thôi kẹ tôi chẳng muốn quan tâm nữa. Hai bà bạn của tôi nói chuyện liên tục, hết khen rồi xuýt xoa làm tôi phát khùng. Tùng tùng tùng Hết giờ rồi, tôi mừng muốn chết được thoát khỏi hắn thì mọi thứ với tôi điều tốt đẹp. Nhưng kể ra hắn củng đâu có làm gì tôi. Chắc tại tôi có thành kiến lớn quá. Lắc đầu để xua đi những rắc rối ấy tôi bước ra đường. Ôi! Sao lạ vậy ai củng nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi chẳng biết chuyện gì nhưng linh cảm có chuyện đang sảy ra. Một cô bạn nhìn tôi cố nhịn cười nhưng nhưng không được cứ cười, tôi thấy họ nhìn sau lưng tôi. Tôi đưa tay rờ lại sau. A! là tờ giấy bị ai đó dán lên, trên có vài chữ làm tôi vừa quê vừa tức. - Mẹ ơi con khát sữa quá, baby Thiên Dung Là cái tên Danh chết tiệt đó chứ chẳng sai lúc ra về hắn còn nhìn tôi cười đắc ý. Hừ! cái tên đó nợ này tôi ghi sổ đấy có ngày tôi sẻ trả gấp đôi. Tôi nghiếng răng xé nát tờ giấy đó. Chiều nay tôi cùng hai chiến hủ của mình đi shoping, từng quầy quà lưu niệm làm tôi thích mắt cứ nhìn ngắm hoài. Ý có hai con thỏ bằng thuỷ tinh trong rất ngộ nghĩnh đáng yêu. Tôi say mê ngắm nhìn rồi mua luôn. Đưa tay lên con vật cảm giác mát lạnh làm tôi thích thú. Hai bà bạn của tôi lủi đâu mất, tôi giơ hai con vật lên cao nhìn chúng lung linh lạ thường. Soạt! Ôi con thỏ của tôi bị ai đó lấy mất tôi ngước mắt lên tức tối nhín tên Danh đang nhởn nhơ cầm con thỏ của tôi: - Nè! Bạn làm gì vậy con thỏ của tôi mà. Tôi nhận ra bên cạnh hắn còn có hai tên con trai nữa. Mặc kệ con thỏ cưng của tôi đang nắm trong tay hắn tôi phải lấy lại mới được. - Bạn trả cho tôi đi! Hắn nhìn tôi cười cười, nghiêng qua ngắm lại con thỏ của tôi. Tôi tức anh ách nhìn con thỏ yêu quý của mình bị hắn xoay như chong chóng. - Con thỏ này trông dễ thương quá nhỉ, tôi rất thích nó. Trời ơi, đứng có nói hắn định chơi trò cớp giật nhe. Tôi trợn mắt lên: - Thích thì đi chổ khác mà mua, mau trả đây cho tôi nếu không thì đừng trách. - Ôi Thiên Dung sao bạn hung dữ vậy? Từ trước đến nay tôi cứ hay nghe dì Quyên khen bạn vừa ngoan vừa hiền mà. Tôi cười mỉa: - Với người tôi có cảm tình thì mới lịch sự chứ với người tôi ghét thì đừng hồng. Mà tôi nhớ bạn nắm trong tốp người bất lịch sự mà. Hắn cười, tôi ghét nụ cười của hắn, chúa ơi sao gặp tôi là hắn cười làm như tôi là con hề không bằng. Tôi dặm chân: - Bạn có trả con thỏ cho tôi không? Hắn như chọc tức tôi: - Chẳng phải bạn củng có một con rồi sao? Vả lại bạn bảo tôi là người bất lịch sự thôi thì bất lịch sự tới cùng lấy luôn con thỏ này làm kỷ niệm. - Bạn... bạn ... Hừ! Tôi phải trả thù không thể để hắn cười mình, mặc kệ con thỏ ấy. Đầu óc tôi xoay quanh những ý nghĩ trả thù. - Oái! Ai đó không thấy đường tông mạnh vào tôi, chân tôi như trẹo qua một bên đau điếng. Đúng là lúc nào gặp hắn tôi luôn bị xui. Tôi ngã dài trên đất, chân tê buốt tưởng như tôi có thể ngất ngay. Tôi nhăn mặt xoa xoa cái chân, tên Danh hơi bất ngờ hắn ngồi xuống kế tôi: - Bạn không sao chứ? Tôi bậm môi cố không khóc, chân tôi không nhấc lên được rồi làm sao đây. Hai tên bạn của hắn củng ngồi xuống quan tâm: - Bạn đau ở đâu? Hừ! Tôi chẳng cần ai tốt với tôi. Hắn định làm cho tôi mang ơn hắn sao? Tôi nhớ đến con thỏ may là nó không bị gì vì tôi bỏ nó trong cặp sách. Bây giờ lại nhìn cái chân rầu rỉ, vừa đau vừa nhức tôi chỉ muốn khóc lên thôi. Nhưng nếu bắt tôi khóc trước mặt hắn thì quê chết, tôi cứng đầu cố đứng dậy. Chưa đứng lên được tôi đã quỵ xuống, mồ tôi trên người tôi nhỏ giọt. Có lẽ trông tôi khó coi lắm, hắn lắc đầu nhìn tôi: - Có lẽ chân bạn bị trặc rồi để tôi đưa bạn đi bệnh viện. - Hả? Nghe hai chữ bệnh viện là tôi muốn đứng tim rồi. Tôi ghét nhất là đi bệnh viện, nhìn thấy mấy ống chích là tôi hét lên rồi. Tôi lắc đầu: - Không cần đâu, tôi tự đi được mà. Dù ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng tôi thầm khóc hu hu. Cũng tại cái tên đó cả ai bảo hắn cớp con thỏ của tôi. - Đúng là vừa ngốc vừa cứng đầu, nếu không đi bệnh viện mai mốt nặng quá người ta cưa đi là xem như xong. Tôi giật mình, cưa chân ư thế thì chết sướng hơn. Tôi cụp mắt xuống lo lắng, chân của tôi đau quá lại sưng lên rồi to ơi là to. Oái! Sao hắn lại ẳm tôi, tôi chưa nói gì mà. Nhưng mà được hắn ẳm tôi củng cảm thấy ấm áp. Mặt hắn chẳng tỏ ra cảm xúc gì. Nói thật nhìn hắn cũng đẹp trai, đôi mắt sáng, vầng trán rộng, mái tóc thì bồng bềnh trong củng giống mấy nghệ sĩ trên tivi thật. Tôi cười một mình, rồi chợt nhớ ra mình chưa tìm được cách gì trả thù. Tôi nhìn cái chân đau của mình cười cười. Rồi mi sẻ chết với ta. - Bạn Danh ơi hình như chân tôi đau quá. Hắn nhìn tôi ánh mắt hơi lo, thì ra hắn củng biết lo cho người khác. Hai người bạn của hắn vẫn đi theo sau. Mọi người đi qua cứ nhìn tôi như quái vật ấy. Chắc họ thấy ngộ ngộ, một anh chàng bồng một cô gái, hai anh chàng đi sao hộ vệ nhìn tôi củng oai đấy chứ. - Thì phải đi bệnh viện đây. Bạn lúc nãy ngoan cố lắm mà. Tôi cứng họng, thôi kẹ hắn muốn làm gì thì làm không cho tôi nói thì tôi hành động vậy. Tôi vờ nhăn mặt nhưng không than nữa. Nước mắt tôi lắm chấm chảy trên má. Hắn hình như hốt hoảng nhìn tôi: - Sao bạn lại khóc? Ye! Mắc bẫy rồi, tôi được lớp khen là có khiếu đóng kịch mà huống hồ bây giờ chân tôi lại đau thế dễ khóc như chơi. Tôi bậm môi khong nói gì, hắn nhìn tôi lo lắng: - Sao vậy? Chân bạn đau lắm à? Tôi vẫn im lặng, cho mi lo sốt vó luôn ai bảo hắn bảo tôi ngoan cố thế thì ngoan cố cho hắn thấy. Hắn vẫy chiếc xe nói với hai tên bạn của hắn. - Hai đưa bây về trước đi để tao vô bệnh viện với cô ta. Hai tên ấy gật đầu chào tôi rồi đi luôn. Sao bạn hắn lịch sự thế mà hắn thì chẳng ra làm sao. Danh ngồi vào xe hàng ghế sau với tôi, hắn nhìn tôi vẻ bối rối. Chân tôi tê buốt không thể cử động được, tôi lục trong ba lô một viên kẹo bạc hà cho vào họng. Mỗi lần bực mình tôi điều ăn kẹo, không biết nó có làm cho tôi đỡ tức không nữa. - Bạn đau nhiều lắm à? Tôi nhìn hắn ánh mắt cảnh cáo, tôi không muốn hắn cứ bép xép mãi làm như lo cho tôi lắm. Ai mà biết trong cái đầu của hắn đang dự định âm mưu gì tiếp theo. Món nợ sáng nay chưa trả bây giờ lại thêm cái mới. Cái mà hắn nợ tôi có mà ghi mõi tay. - Bạn làm gì nhìn tôi đắm đuối vậy? Tôi biết mình đẹp trai rồi. Đau ở đâu thì nói cho tôi biết nếu không thì bạn tự đi một mình đi tôi không đi theo đâu. Hắn doạ tôi chắc, đi một mình thì đi một mình có sợ thật đấy nhưng chẳng lẽ để hắn nắm tẩy. Có nghĩ vậy nhưng tôi nhất quyết không nói tiếng nào. Hắn chán nản nhìn tôi lắc đầu: - Lần đầu tiên tôi thấy một cô gái bướng như bạn. Dũng cảm đến cùng để chiệu đau thật khâm phục một đấng nữ anh hào. Hắn mỉa mai tôi đấy, tôi muốn hét vào mặt hắn cho bỏ ghét nhưng nghĩ lại tôi lại thôi. Chân đang đau có đấu với hắn củng không thể nào thắng nỗi mà có thắng thì củng chẳng được gì. Biết đâu hắn giận quá bỏ mặt tôi luôn thì sao? Đến bệnh viện hắn bỏ đi đâu không biết chỉ để tôi ở lại với mấy cô ý tá và bác sĩ. Họ không chích vào mông tôi mà chích vào chân tôi. Nhìn thấy cái cây kim ấy mà tôi muốn xỉu, họ băng bột lại cho tôi. Chân tôi bị nức xương, thật thê thảm cho một cô gái thích đi rong như tôi. Thôi rồi từ nay những con phố sẻ vắng bóng tôi, những hàng lưu niệm sẻ nhớ nhung tôi và riêng tôi chắc sẻ phát điên nếu không được chiêm ngưỡng chúng. Hắn trở lại với vài thứ trong bọc nilon, tôi chằng muốn biết trong ấy chứa cái thứ quỷ quái gì. Tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà mà vòi vĩnh ba tôi thôi. Ba tôi rất thương tôi biết tôi bị thương chắc ông sẻ lo lắm. Tôi được dịp vòi vĩnh thả ga, nước mắt của tôi là vũ khí lợi hại nhất từ trước đến nay mà. Danh đưa cho tôi một gói nilon: - Uống đi! Đồ bất lịch sự, ăn nói với con gái bằng thái độ thế à? A để hắn đưa về thì quê chết nhưng tôi không nghĩ ra cách nào hay hơn. Ba tôi đang đi công tác có lẻ đến mai mới về còn mẹ tôi thì lo việc ở công ty. Nếu không muốn hắn đưa về thì có nước ở lại đây luôn. Tôi buồn rầu xoay lon nước trong tay. Hắn cau mày nhìn tôi: - Nè bạn làm gì mà ngồi thừ ra vậy. Uống đi rồi còn về nữa. Tôi không thể im lặng được nữa, đành lên tiếng: - Cám ơn bạn nhưng tôi nghĩ bạn không cần lo cho tôi đâu. Nếu bận bạn cứ về trước tôi tự về được. Hắn nhìn tôi cười mỉa: - Bạn về bằng cách nào? - Đó là chuyện của tôi, tôi không muốn làm phiền bạn. Bạn chắc còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn mà, tôi tự tìm cách được. Hắn hớp một hớp nước: - Phải nói đúng hơn là bạn ghét tôi, không muốn mang ơn tôi chứ gì? Hắn nói đúng tim đen của tôi, nhưng mà củng không thể để hắn đắc ý như thế được.Tôi quắc mắt lên: - Tôi nghĩ bạn đã hiểu lầm giữa tôi và bạn không ai mang ơn ai cả. Nếu bạn không dành lấy con thỏ thuỷ tinh của tôi thì tôi đâu ra nông nỗi này. Tôi củng không phải khổ sở khi phải về nhà với cái chân như vầy. - Thì bây giờ tôi đang chiệu trách nhiệm đưa bạn về nhà đây, tôi củng không hề muốn bạn mang ơn tôi. Làm người ơn của bạn chẳng phải là trò gì mới lạ cả. - Tôi không nói chuyện với bạn nữa, bây giờ nếu muốn đưa tôi về thì nhanh đi nếu không thì nói cho tôi tính cách. Hắn nhoẻn miệng cười: - Tôi nghỉ cái đầu của bạn chẳng nghĩ ra cách gì đâu nhỉ. Tôi nhăn nhó , không biết phải cài lại hắn như thế nào. Tôi im lặng một lúc rồi ngước lên nói cường quyết: - Bạn về trước đi, tôi tự gọi mẹ tôi tới rước tôi. Hắn tĩnh bơ huơ tay: - Vậy thì tuỳ bạn tôi về trước nhưng tôi thấy bạn thật trẻ con, đã lớn như thế rồi mà còn chờ mẹ rước. Tôi sững sờ một chút, hắn nói tôi trẻ con. Đúng từ trước đến giờ tôi luôn trẻ con luôn nhờ ba mẹ lúc gặp khó khăn. Nhưng tôi lại không biết làm gì nhờ ba mẹ tôi còn hơn nhờ hắn, nhưng ngặc nỗi mẹ tôi đang bận công việc. Tôi đắn đo suy nghĩ thì thấy hắn đã đi xa, tôi hoảng hốt định gọi lại nhưng lại thôi. Tôi ngồi một mình nơi hành lang bệnh viện, lang mang suy nghĩ không quan tâm đến ai rước nữa. Điện thoại tôi reo lên, tôi thẩn thờ nhấc máy: - Alô! Tiếng mẹ tôi lo lắng: - Thiên Dung hả, con ở đâu mà giờ này chưa về nhà. Tôi tỉnh bơ trả lời: - Dạ con ở bệnh viện. - Hả! Mẹ tôi thản thốt kêu lên, tôi ngán ngẫm nhắc lại: - Co đang ở bệnh viện, mẹ cho xe đến rước con đi. - Nhưng sao con lại ở đó. - Về nhà con sẻ giải thích sau. Tôi tắt máy, ngồi chờ mẹ tôi đến.