Tôi áp hai cọng cỏ trong bàn tay Chúng yêu nhau quấn quýt, giãi bày Tôi tách rời hai tay không níu gọi Chúng buông nhau tàn úa rã rời
Ngẫu nhiên và khách quan là những điều có thực Chúng tạo cho ta cuộc hội ngộ tương phùng Nhưng chúng cũng là điều có thực Gây tan hoang gây những cuộc chia ly
Cũng như xuân cứ đến lại đi Như hạnh phúc có ai gĩư lại được Như ta đây cứ ngỡ ta là điều có thực Cái phẩy tay của trời ta đã hoá hư vô .
Em đã buông rồi Nhưng tất cả không rơi Kỷ niệm vẫn bồng bềnh như sóng biển Sân trường cũ ... và ngày xưa hoa tím Thoáng mưa buồn ... vài giọt thả long lanh
Giọt nào anh Giọt nào em Giọt nào bão tố Giọt nào nụ hoa Giọt nào tình mộng Giọt nào tình xa
Nước mắt vỡ òa Tan cơn mộng cũ Trời mưa thủ thỉ Em - về - với - Em.
Giá em có sợi tơ trời, Cột anh vào tóc để vơi nhớ thầm. Giá em có tia nắng hồng Soi tim anh để gợi lòng nhớ em. Giá em có gió trời êm Chở anh về cận kề bên mỗi chiều.
Còn nếu...còn nếu là một tiếng yêu Suốt đời đậu giữa cưng chiều môi anh.
Ta nhặt trên tay Nữa mảnh hồn mình Xanh lá cỏ Và xanh niềm mơ ước Người đâu nơi xa Làm sao biết được Nữa mảnh hồn kia Nỗi - Nhớ - theo người
Trời Sài Gòn rất xanh Và mây vẫn trắng Sáng hôm nay Chợt thoáng chút heo may Nhắc mùa xuân Đang hé nụ trên tay Hãy trôi hết Niềm đau vào dĩ vãng Cho nỗi ngậm ngùi Anh lên tia nắng Và khoảng trời xanh của tóc Quay về.
Ơi người ơi Xin cùng ta ngắm kỹ Phố ngoài kia Me - lá đã hết vàng Lá xanh nõn Đón mùa xuân lụa mới