Gió thổi qua Giang Nam, thư sinh chấp bút vẽ lên chiếc quạt Sắc trời ảm đạm dần dần nhiễm thấu thanh sam Nghĩ khiến con diều màu đứt sợi tơ nối cong cong rơi xuống bên nàng đang che ô Rơi xuống rung động một mảnh Không phân biệt được ráng mây trong núi, cây và hoa cùng vui thích Suối đông nam nước chảy thành tiếng đàn cầm Thanh âm gọi những vị khách mệt mỏi đến khen không ngớt Tỉnh lại hoa rơi đính trên vạt áo.
Nhớ đến lúc lần đầu gặp nhau tuyết dày làm kinh hoàng chim nhạn
Hoa mai chớp mắt như mây mù tan Gió trời cuồn cuộn như vậy nhưng sao tình lại thế kia? Sao lại hiểu nhầm câu nói?
Mành gió một màu xanh biếc không che nổi ánh mắt trông ngóng kia Phong hoa lung lay rơi trên áo, dùng tiền mua hai ba Hạc trên mấy xem khói bếp nhân gian tứ phía Canh năm khoác áo vẽ hoa mai mỏng manh
Lục nghệ kinh truyền (*) bên thân tự nhiên động phím đàn thất huyền Gió tám hướng Cửu Châu bắt đầu thổi Còn một người cùng mong khôn phụ nửa đời Mưa trên cầu thật nhỏ, chim én trở về tổ cũ, một năm nữa lại qua đi
Cười ngựa trên phố dài mười dặm cách hoa thấy trời thu Quay về mái hiên tầng thứ chín kề vai lại tìm mà không thấy Hát vừa nhỏ tám tiếng Cam Châu vùng núi ngọc ngà Nghĩ muốn đề bút phú một câu thất ngôn
Trên đình lục nhất (**) hoài cổ vài chiếc lá mới xoay trong suối Ba, năm hoa đăng trong tay, mi nhãn trong vắt Trăng sáng ngày hai mươi tư chẳng bằng tiết trời lúc này Mưa trên cầu thật nhỏ, chim én trở về tổ cũ, một năm nữa lại qua đi
----
Chú Thích: (*) lục nghệ: lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán) kinh truyền: truyện kinh ( ta nghĩ là kinh thi ) (**) đình lục thất: một loại đình gác