Hạ về lưu bút đã ghi Bạn ơi phượng nở làm si sân trường Bảng đen, bút mực thân thương Cùng lời cô dạy vấn vươn sao này Hạ về thắp nắng ban mai Cho đời thêm đẹp không phai sắc màu Tuổi thơ áo trắng lao xao Cùng đàn chim nhỏ cất vào bài thơ Bài thơ em viết tình cờ Như lần mới gặp ngẫn ngơ hỏi gì? Sân trường ai nói chia ly Bao nhiêu kỹ niệm khắc ghi trong lòng Thầy cô năm tháng nhọc công Nuôi bao tri thức góp dòng non sông Hôm nay nắng hạ rực hồng Bầu trời phượng nở máu hồng Việt Nam
Mùa thu năm ấy! Em giận anh trong mùa thu năm trước Cũng vội vàng, bồng bột chẳng nghĩ suy Anh buồn không, khi em - kẻ đi trước Nỡ gieo lòng anh bao vị đắng cuộc tình
Đến bây giờ còn gì nữa dư âm Những lãng quên theo thời gian đi mãi Ta dại khờ, để giờ ôm hối tiếc Giấc mơ đầu hạnh phúc rất mong manh
Em từng viết đôi dòng màu mực tím Chẳng phải thơ mà lời tự trái tim Nói với anh, rằng tình yêu sâu đậm Mãi hằng in trong tâm trí chẳng phai
Nếu mai này, em và anh gặp lại Có nhìn nhau hay quay đầu đi tiếp Giữa đất trời em thấy mình bé nhỏ Chặn hành trình đơn lẽ một mình thôi?
Giả dối Em trách mắng dòng đời nhiều ngang trái Cướp niềm tin, sự sống cuộc đời này Khi ngủ gật, ôm mình trong hạnh phúc Tỉnh giấc nồng, giây phút mất đi anh
Em thấy mình như người điên gạt gẫm Không gạt người mà khinh rẻ bản thân Yêu một người, mang chi nhiều toan tính Để bây giờ, tình cuối vụt bay xa
Tầm tay níu, với tay xa vạn dặm Đôi môi hồng mím giọt lệ chứa chan Yêu là yêu, là bên anh ấm áp Cần chi đâu, những thứ không hiện hình
Nỗi nhớ anh, trôi theo dòng cây lá Gió vô tình, gợn sóng những lăn tăn Gió ơi gió, còn gì cho em khóc Nước mắt này có giả dối nào hơn!
Muốn Muốn hỏi anh, ngày mai mình có hẹn Bên sân trường xưa, len lõi mơ hồ Muốn âm thầm ngồi một mình thơ thẩn Hỏi nhân gian, bao ngang trái tình đầu
Tình bạn đôi ta thành tình yêu chẳng biết Dẫu ngại ngùng nhưng vẫn rất đắm say Người vội bỏ những ân tình hai đứa Theo thời gian chẳng quay lại như xưa
Tình yêu đó thừa thiếu bao cãi vã Mà đang tâm chia rẽ trái tim đầu Lần nào khóc, cũng thấy mình cô quạnh Hỏi anh yêu, có còn như ngày ấy
Thôi thì thôi, em đành gạt nước mắt Hàng mi cong, sẽ không biết mộng mơ Thời gian qua cho em biết quá nhiều Rằng anh sẽ...chẳng yêu em lần nữa
Nắng vội vàng tỏa hương nồng dịu ngọt Vị mộng mơ ướp môi thắm em cười Nắng vội vàng tim mây cùng vui hát Ai vội vàng nối gót bước chân ai?
Trời mưa nắng, học trò nhiều xao xuyến Áo trắng kìa, vươn tím lệ chia tay Ngày không bạn, không thầy, không cô nữa Nắng làm buồn khoảng trống nỗi cô đơn
Nắng ơi nắng, tìm lại cho ngày xưa Đôi tà áo thành cánh bướm giữa trời Mái tóc dài ơi bao nhiêu kỹ niệm Nắng vẫn còn, nắng có vội vàng đâu
Ước muốn nhỏ nhoi! Em ước mình là cánh bướm trong vườn Tung cánh bay chao liệng đón bình minh Em ước mình là ngọn cỏ xanh rờn Giữa mùa đông gió rét lạnh từng cơn
Em ước mình là cơn mưa nho nhỏ Mỗi trưa hè làm mát những tàn cây Em ước mình là bông hoa trong cỏ Mỗi chiều về lay động áo hoàng hôn
Những ước mơ - là nỗi niềm mới lớn Hòa nhịp chân vào cuộc sống hôm nay Mỗi ước mơ - cho em nhiều hi vọng Về tình yêu, về hạnh phúc con người
Em sắp qua tuổi đời mười lăm đẹp Tuổi trăng tròn chưa mộng ước chi nhiều Em sắp qua ngưỡng cửa mới của đời Như nhành hoa bung mình trong nắng ấm
Điều nhỏ nhoi đôi khi thành to lớn Mắt khi buồn, là em biết giỗi hờn Là ai đó làm tâm hồn xao động Giữa bình yên, đã gợn sóng lăn tăn
Em muốn bắt đền ai đó...nhiều lắm Muốn òa khóc khi nhìn ai kia lạnh nhạt Muốn rời xa cho ai đó nhớ nhung Muốn giận hờn cho tình đầu thêm đẹp
Tuổi đời ấy, cho em bao rung động Dẫu sắp qua nhưng em vẫn nhớ hoài Thời thơ ấu cho đến ngày biết nhớ Biết lang thang trên phố lúc hoàng hôn
Em ước mơ bây giờ thành chiếc lá Trôi hờ hững trên dòng sông quê nhà Chiếc lá trôi thay con thuyền đi mãi Nơi cuối trời sẽ có bến neo bờ
Tây Ninh quê em Đã bao mùa mưa qua rồi trên đất mẹ Miền Tây Ninh yêu dấu những bước qua Ôi mái hiên bao lần vẫn chở che Mỗi lần vấp ngã con lại về nơi đây
Tìm lại cho con chút tình thương của đất Chút ấm nồng ôi đất núi thiêng liêng Chút nhan thơm gửi thiêng linh núi Bà Cúi thấp đầu bên Tòa thánh uy nghiêm
Dáng đứng Tây Ninh, ôi dịu dàng là thế Cánh hồn thơ con dạt dào tuôn chảy Tây Ninh ơi, mùa này mưa có ướt Sao con về đất mẹ vẫn ấm nồng
Con bước chân qua mùa mưa trên cỏ Chiếc lá xanh mơn mởn đón nắng hồng Ôi quê hương trong lòng con đẹp nhất Miền quê xinh chan chứa tấm lòng yêu
Đất mẹ dạy con trở thành mầm sống Nhỏ bé thôi, nhưng bất diệt trường tồn Đất mẹ dạy, làm người phải bao dung Với mọi miền ta chung sức đắp xây
Nắng Tây Ninh rồi sẽ thành ngọn lửa Sục sôi trào nhiệt huyết tuổi hôm nay Tuổi học trò gian khổ với vở sách Tuổi con người đang cố công dựng xây
Miền đất ấy, ai ơi nắng nung người Màu da ngăm cũng bởi đất ban cho Người Tây Ninh dù đi đâu đi nữa Cuối dòng đời lại vẫn nhớ nơi đây
Con cố sức, gắng nhìn trên tượng bà Uy linh nhìn trông xuống thế gian này Con thấy mình sao mà nhỏ bé thế Nhưng vẫn hứa lớn lên thành người tốt
Xôn xao về, hàng lá nhỏ đung đưa Gió Tây Ninh gửi con vào trong cuộc sống Nắng gió mưa suốt cuộc đời bên con Như Tây Ninh đất mẹ vỗ về thôi Cánh phù dung mỏng