Nàng, nàng bé tẹo tuổi chất cao hơn nàng vậy nà nàng biết đặt những câu hỏi của nhân loại Ta từ đâu tới? Tới để làm gì? Ta sẽ về đâu? ...
Nàng, người đàn bà luời Ngủ muộn Chẳng thèm mơ Sáng ngày chẳng thèm mở mắt Nàng đắm chìm trong thẳm đêm Tìm kiếm chân dung mình Không thấy chân dung màu gì Cũng chẳng có hình dong Chỉ thấy Thân phận đùng đục và trái tim trong suốt Đang đập Thình thịch Thình thịch ....
Được sửa bởi Thanh Liên ngày Tue 25 Jun 2013, 11:09 pm; sửa lần 1.
Con mắt tình yêu không giấu vào đâu được Cứ nhìn theo em đằm đằm Theo chiều em bước Ngó nghiêng Con mắt tình yêu không lẫn vào đâu được Cứ vuốt ve tay em nồng nàn Đôi môi tình yêu cứ chum chúm gọi mời Chỉ đôi chân là đứng lại Sợ gió vô tình bắt gặp tình si
Em có chờ ai đâu! Chỉ là tựa cửa thôi mà Hình như cơn gió thoáng qua Hình như lá xào xạc cuốn trong chiều vàng êm Hình dấu rêu mòn một chút Như là có dấu chân ai ?
Em có chờ ai đâu! Chỉ là đứng đợi cơm sôi Chỉ là vớt bọt nồi canh thôi mà Ồ ! Hình như có tiếng xe Tiếng xe ngoài ngõ, người dưng đấy mà ! Ừ, thì em biết người dungw "Người dưng" đi mãi "người dưng" không về Ừ, thì em có đợi đâu ?!
Anh yêu ! Chiều nay em vui quá Em cười nói một mình Múa may một mình Cái bóng trên tường cũng vui ngất ngương Em thèm có ai đó để cười Không cần hôn cũng được Không cần hôn Chỉ cần ai đó để cười
Người đàn ông của tôi còn bé tẹo Vì chúa mới tạo ra mà Chứ không dưng chiếc xương sườn của tôi bị đau Có một chỗ u còn sưng húp ?
Người đàn ông của tôi đang nằm khóc tu oa Bú tay rồi thiu ngủ Sao muộn màng thế nhỉ ? Chắc là Thượng Đế ngủ quên Cơn ngủ ngày một phần tư thế kỷ !
Ôi ! Tôi phải chờ chàng đến bao lâu ? Hãy cho tôi cốc nước trường sinh Để chờ chàng luôn thể Nhưng uống bao nhiêu cho vừa ? Nhỡ quá liều tôi chỉ còn là một cái nang Mà chao ôi ! Cái nang thì không thể nhận ra người đàn ông của mình !
Chuồn Lắng nghe lời yêu Lời yêu có giọng khàn Lời yêu sụp mí Lời yêu từ chiếc lá bàng đỏ thẫm chờ rơi Nước mắt chảy ra từ mắt lá Mắt lá đằm đằm Van vỉ Yêu ! Em chuồn bé Động lòng Hôn lên chiếc lá Má bàng thì xốp Nụ hôn cũng xốp Thiệt mà !
Trưa Mưa xối xả Ướt nhèm giấc mơ Người đàn bà không ngủ được Choáng mắt Thấy mình ở góc không mưa Mỉm cười Nụ cười sạch trơn không bụi nụ cười đã tắm trong mưa khiết lắm !
Ám ảnh màu chì Gương mặt màu chì Vấy bẩn tôi Xám ngoét !
Không mùi vị gì cả Chỉ vòng ôm là thực Siết chặt là thực Giãy giụa là thực
Hơi ấm hâm hấp Mùi rượu nồng nồng Cái nhìn tối ám Sự ném thân của người đàn bà trên thân thể người đàn ông lạ
Nàng nhận ra hơi ấm quen quen Sự ném thân quen quen Cái đụng chạm bật lửa Nàng cố thoát Thân thể mệt nhoài Con tim mệt nhoài Khản giọng Tiếng kêu thất thanh Rơi tõm vào cơn cuồng nhiệt yêu
Anh yêu! Đêm qua có gã trai lạc vào ngôi nhà thiêng của chúng mình Ngôi nhà em cất giữ tình yêu anh thật chặt Vậy mà hắn táo tợn dám nhìn xoáy vào tình yêu anh bằng cái nhìn thốc lửa làm tình yêu nóng ran nồng nồng thơm phức Trời ơi! Em làm sao cưởng nỗi một cơn giông? Thôi đành để gió cuốn đi cuốn đi
Anh! Nếu có một ngày em rơi vào kí ức anh Anh hãy cầm tù em lại Để em được một mình trong miền nhớ của anh Về hạt cát đi rong
Anh! Nếu có một ngày em rơi trong mắt anh Hãy khép mi thật chặt Để em được một mình trong mắt anh Hình hạt cát đi rong
Hãy cố chịu đau một chút Chỉ là ran rát thôi mà Đừng hẫy em ra Đừng hẫy Vì như thế anh sẽ chẳng còn nỗi đau Là người không có nỗi đau sao được Em không tin đâu! Không tin!
Sáng nay có người mẹ qua đời Mặt trời rựng lên rồi tắt Tôi thấy dòng người như đi về nơi tẩn liệm Hàng cây bên đường cũng buồn thiu Gió lặng im như khóc có tiếng nấc chồi non trong cành gãy Mẹ ơi! Mẹ!
Nặng quá anh ơi em nặng quá! Anh cõng bớt nỗi buồn cho em đi Nỗi buồn đè nghiến trái tim em mệt lữ Em trút rỗng mình ra trút rỗng mình ra Để anh không còn trong em Mà sao vẫn nặng! Em phết màu chì lên trái tim Để đừng nhìn thấy anh trong đó Thế mà anh vẫn hiển hiện trong em rõ rệt anh nhìn em tái dại van lơn em đuối rồi anh em đuối!
Đã hai ngày anh không phon cho em Tại sao vậy Chó Vàng quỷ sứ? Hai ngày con Ếch Con mõi mắt Hai ngày con Ếch Con căng tai Là hai ngày thế gian bội bạc Nắng phụ phàng và gió đi hoang Ôi Chó Vàng quỷ sứ! Để Ếch Con một mình oàm oạp nhớ nhung Anh mãi miết trong phạm trù triết học Mà quên đi thực tại là em Cái sinh linh nhỏ bé vô cùng Cũng cần có tên trong phạm trù triết học Phạm trù yêu
Em khóc nghiêng hén ? Để nước mắt chảy ngang cái mụt ruồi mà người ta nói là "thương phu trích lệ" Vậy là nước mắt không chảy nữa thôi Mà nước mắt nào chẳng chảy ra từ những nỗi đau
Hà cớ gì cứ có mụt ruồi mới chảy Mà nghĩ mụt ruồi cũng thiệt vô duyên Thiếu chi chỗ đậu lại không ngồi mà cứ nhằm ngay tuyến lệ lân la Để người ta nói tại mình làm người ta khổ Chứ không phải tại cái con mắt lấm la Cái con tim phập phồng Và đôi môi hơ hở Thôi thì Em cứ khóc nghiêng là được Hén anh ? Hén ?