Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược Chỉ ngầng đầu, có lúc phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất Cuộc sống bon chen Tay trần níu chặt Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang Đâu là tự do, đâu là lý tưởng? Đâu là vì mình, và đâu là vì nước Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu Và tự hào vì những điều huyễn hoặc Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già Và bốn chục, thế là đời chấm hết Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng niềm tin Thứ rẻ nhất, lại là lời hứa Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu! Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất! Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt: Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua. (Sưu tầm)
Đại diện của một thế hệ bị nhồi sọ mà, thế hệ tin vào những điều người khác tin, nói những điều người khác muốn mình nói và bài xích gay gắt những tư tưởng khác mình. Một thế hệ buồn, vì cái Tôi bị chìm nghỉm trong trào lưu bầy đàn và sự đe nẹt khắt khe của lề thói xã hội