Thể loại: Đoản văn, hiện đại, ngược tâm, huyền huyễn, HE
Nguồn:
Lời tác giả: Đây là cảm giác sau khi ta đọc một bộ truyện thấy một nữ phụ yêu nam phụ say đắm, mà nam phụ lại yêu nữ chính. Rồi một ngày nữ chính bị ám sát, nam phụ lao ra đỡ thì nhỏ nữ phụ thấy thế chạy tới chắn nam phụ cuối cùng thì chết.... Ta viết truyện này, cũng tựa tựa thế thôi. À lần đầu viết nên có thể không hay mong mọi người đừng ném gạch muội
Lần thứ ba gặp người, ta biết giữa hai chúng ta tồn tại một khoảng cách. Nhưng ta vẫn chấp nhất không buông.
Lần thứ tư gặp người, ta biết người yêu cô ấy. Nhưng ta không muốn từ bỏ, ta vẫn cố gắng lặng lẽ đứng sau theo người.
Lần thứ năm gặp người, người nói ta là một bạn tốt. Người nói muốn chúng ta sẽ thành bạn thân. Ta đau khổ, nuốt lệ chấp nhận gật đầu.
Từ đó.... Ta bên cạnh cùng người chia sẻ.
Người nói ta người yêu cô ấy nhưng cô ấy lại yêu người khác. Người nói người không quan tâm, chỉ cần bên cạnh cô ấy người rất hạnh phúc. Người nói cô ấy bị tên kia nghi ngờ, người không muốn cô ấy đau khổ, người thà chính mình chịu đau khổ còn hơn là cô ấy.Người nói cô ấy sắp thành thân, cô ấy gửi cho người tấm thiệp đỏ, mà tên chú rể không phải là người. Đêm đó người uống rất say nhưng ta biết người không say người chỉ muốn tạm thời quên đi đau khổ, ta hiểu nên ta vẫn ngồi im lặng bên cạnh.
Thì ra chúng ta rất giống nhau, ta yêu người yêu thầm yêu lặng, người yêu cô ấy cũng thầm cũng lặng.
Người vì cô ấy chấp nhận đau khổ, ta vì người ôm lấy gai đâm.
Người vì cô ấy sống chết không màng, ta vì người buông tha mọi thứ.
Người vì cô ấy hòa giải bọn họ, ta vì người chấp nhận quỳ xuống xin cô ấy đến bên cạnh người.
Người …. ta… thật ra cả hai chúng ta đều là si ngốc, vì muốn người mình yêu hạnh phúc không ngại hi sinh, để rồi ngồi đây mỗi người một tâm trạng.
Ta không biết nên tiếp tục hay không, ta theo người mệt mỏi quá rồi, ta dự tính đi một nơi xa – đến một nơi không có người hiện hữu.
Ngày ta đi không mưa không gió, ta nhờ cô ấy đưa thư cho người. Những cảm xúc từ những ngày gặp gỡ, đều in đậm trong những nét mực kia. Từng chữ từng chữ đều khiến tim ta đau thống khổ, lệ nóng tuôn trào, nhưng ta vẫn phải viết. “…Ta xin lỗi nhưng ta không đủ mạnh mẽ để tiếp tục theo người được nữa, nỗi đau ta chịu quá nhiều rồi. Ta muốn từ nay tìm một khoảng trời riêng cho mình, ta muốn quên người, ta muốn…”
Ta đứng trước cánh cửa, chỉ cần bước qua là ta và người sẽ cách hai nửa thế giới… Chân ta run run lên, ta đợi… ta biết ta đợi điều gì, ta đợi người sẽ xuất hiện, sẽ ngăn cản ta, người sẽ nói người cần ta… Thời gian đã hết, ta không thể đợi được nữa, ta bước qua cánh cửa đi đến một nơi khác mà ở đó không có người.
Ta ngồi trên máy bay ánh mắt buông xuống, ta thấy người, người đang chạy khắp nơi tìm ta… Tim ta nhảy lên, người đến vì ta, ta muốn xuống ta muốn gặp người. Nhưng ta không thể, máy bay đã cất cánh dù ta kêu họ dừng lại… Không ta không muốn…
RẤM !!! Máy bay gặp sự cố, tất cả mọi người đều không sao chỉ bị thương. Nhưng duy chỉ mình ta vì không thắt lưng an toàn bị thương nặng nhất, hôn mê sâu. Lúc này linh hồn lờ mờ lượn quanh căn phòng bệnh viện. Ta nhìn thấy gia đình đến thăm, trên mặt họ luôn hiện nét u sầu, ta nhìn thấy đám bạn ta đến thăm, trên mặt họ không còn nụ cười rạng rỡ, ta nhìn thấy những ngừoi ghét ta đến thăm, họ không cười lại buồn rầu tức giận, họ nói ta phải sống phải tỉnh lại mà tiếp tục đấu với họ. Ta chỉ cười nhàn nhạt, ta vẫn buồn bã thất vọng, ta không thấy người xuất hiện lần nào, ta chờ đợi ngóng trông. Ngày này qua ngày nọ, người vẫn không hiện. Đến một ngày bác sĩ thông báo ta chết não, ta sững sờ bàng hoàng đau đớn.
Không ta muốn sống, ta không muốn như thế rời xa, ta muốn tiếp tục theo đuổi người, ta còn rất nhiều điều chưa làm, ta còn chưa phụng dưỡng cha mẹ ta, ta còn… Một thứ lực hút mạnh mẽ kéo đẩy linh hồn ta, ta lọt vào trong không gian vô tận. Ở đó ta gặp người, người nói người đợi tại nơi này rất lâu, người nói người đã yêu ta lâu rồi, người nói khi nhận thư của ta người rất đau khổ, người vội chạy đến tìm ta nhưng không kịp. Người nói khi người nghe tin ta gặp tai nạn, tâm người như mất đi, cả người thẫn thờ để rồi gặp tai nạn. Người nói khi người tỉnh dậy đã tại nơi này, nhưng người vẫn muốn đợi ta, người đoán ta sẽ đến.
Ta nghe thấy hạnh phúc tuôn trào, ta nắm tay người vùi vào trong lồng ngực của người. Lồng ngực của người tuy giờ lạnh băng nhưng vẫn khiến ta thấy ấm áp.
Người dắt tay ta cùng đi đầu thai, người nói kiếp này người có lỗi với ta nhưng kiếp sau nguyện không phụ ta. Ta mỉm cười gạt lệ khóe mi, ta nắm chặt tay người cùng người bước qua đoạn chuyển mệnh. Linh hồn chuyển thế đầu thai, hạnh phúc này ta sẽ không buông. Người đợi đó, ta sẽ tìm được người và khiến người yêu ta. Chúng ta sẽ bắt đầu một hạnh phúc….
Ngày đầu tiên, ta mở mắt nhìn ánh sáng, ta biết ta đã đầu thai.
Ngày thứ hai, ta nhớ đến nụ cười tựa như trăng rằm của người.
Ngày thứ ba, ta nhớ được khuôn mặt của người.
Ngày thứ tư, ta nhớ được tình yêu của ta và người.
Ngày thứ năm, ta âm thầm thề phải tìm được người. …
… Cứ thế thời gian trôi qua, khi ta mười sáu tuổi, ta gặp được người trong tiệc sinh nhật của cha. Người khi đó là một người con trai mười chin tuổi, là con trai của đối tác cha ta. Dưới ánh đèn le lói, người tỏa sáng kì lạ khiến tim ta thổn thức. Người bước đến mời ta nhảy một điệu, ta biết điệu vũ này mãi mãi ta không quên được. Ta biết người là hoàng tử đời ta.
Thời gian lớn dần, ta và người thành tri kỉ tương giao. Người luôn cười, nụ cười của người khiến tâm ta rung động.
Người nói nhìn thấy rất giống một người nào đó luôn hiện trong giấc mơ của người nhưng người không nhớ nỗi. Ta im lặng cười cười, ta biết người lại quên nhưng ta sẽ giúp người nhớ lại.
Người nói người yêu một cô gái, người nói cô ấy đẹp như vầng thái dương. Ta im lặng, nụ cười trên mặt đã cứng lại khi nào.
Ta tưởng rằng mình hạnh phúc thật nhiều vì biết ta yêu người và ta luôn có người bên cạnh. Từng ngày sống trong hi vọng, ta tưởng khi người nói nhìn ta rất quen ta đã nghĩ người nhớ ra ta. Nhưng không, người khiến tim ta tan nát. Tâm ta đã rơi vào trong một cái hố thật sâu, sâu lắm, sâu không thấy đáy…
Thì ra chỉ ta và một mình ta, vẫn còn yêu người sâu đậm như kiếp trước.
Thì ra lời hứa của người chỉ những lời nói suông. Vậy mà ta tin, ngu ngốc tin vào lời yêu của người.
Đau. Từng giọt, từng giọt lệ như những kim đâm thủng trái tim ta. Khiến ta ngộp thở, cảm giác này khiến ta đánh mất lí trí. Ta chạy, chạy mãi cuối cùng ta bị xe tông. Giây phút ta ngã xuống đường, ta nhìn thấy bàn tay ta đầy máu thẳm.
Máu rơi xuống, mùi tanh nồng tràn ngập xung quanh. Tay ta run run, ta muốn quên đi người, quên đi đoạn tình cảm khổ đau này. Mọi thứ tối dần, ta không nhìn thấy gì nữa cả. Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy là người chạy vội vã đến.Khóe mi ta rơi lặng lẽ một giọt lệ. Chấm dứt rồi sao?
Mở mắt, ta thấy mình lại trong hình dạng linh hồn. Ta cười nhạt, vậy là sắp hết một kiếp nữa. Ta lẩn quẩn quanh phòng bệnh, ta nhìn thấy một người. Không phải người thân của ta, không phải bạn bè của ta, không phải đối thủ của ta, mà chính là người. Ta ngạc nhiên, người nắm chặt tay ta đôi môi mấp máy. Hốc mắt người đỏ thẫm, lặng lẽ rơi ra một giọt lệ.
Người nói người nhớ ta là ai, người nói người nhớ rõ tình yêu chúng ta.
Người nói người chỉ muốn trêu chọc ta mới nói người yêu một người con gái.
Người nói người con gái người thực sự yêu là ta.
Người nói xin lỗi, người nói sẽ không làm thế. Người nói ta hãy tỉnh lại, quay về với người.
Ta rung động, ta thấy thật nực cười. Ta đã hiểu lầm người, ta đã làm người đau khổ. Ta muốn tỉnh lại bỗng nhiên lại có một lực hút mạnh mẽ. Ta hoảng sợ, không ta không muốn. Khó khăn lắm người mới yêu ta, ta không muốn từ bỏ. Ta muốn sống bên cạnh người, ta dùng hết sức với tới người. Ta la lên kêu người níu ta khi đó ta biết ta thật ngây thơ, con người sao thấy được linh hồn.
Nhưng ta tin, ta có một niềm tin mãnh liệt người sẽ kéo được ta. Quả nhiên người không phụ lòng ta, người theo cảm giác quơ tay nắm chặt kéo lại linh hồn ta nhưng vẫn thua lực hút đó. Ta chìm vào trong màn đen bất tận, thanh âm cuối cùng ta nghe là tiếng “Không!” của người.
Ta thật xin lỗi, ta mới là người không thực hiện đúng lời hứa với người...
Một cơn gió nhẹ lướt qua tán lá của một cây đại thụ. Những cánh hoa đào rơi lất phất qua tay ta. Ta ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, người và ta nằm dưới tán cây cười nói. Khóe mi ta chợt rơi lệ, hình ảnh này kích động trái tim ta, từng kí ức giữa ta và người xẹt qua như một cuốn phim quay chậm. Dần dần mọi thứ tối sầm lại, ta chợt hiểu khi con người sắp chết trong đầu họ sẽ hiện lên những hình ảnh ký ức trong cuộc sống, người được lặp lại nhiều nhất chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Có lẽ ta sẽ lại chết rồi.. Chết với ta mà nói không đáng sợ vì ta đã nếm thử một lần, duy có điều hối tiếc nhất là không thể cùng người kết thúc đoạn tình duyên dang dở. Nếu như…, ta biết nếu như đó không xảy ra nhưng ta vẫn muốn nói rằng ta yêu người. Đó là điều mà kiếp trước và kiếp này ta muốn nói. Ta giấu quá lâu rồi, ta không muốn im lặng nữa ta muốn người biết.
Ta muốn … Một ánh sáng lóe lên khiến ta lâm vào giấc ngủ. Sau đó ý thức của ta dần dần thanh tỉnh. Ta mở mắt, nhìn thấy trước mắt mình là một căn phòng màu trắng, cúi xuống ta thấy một bàn tay nắm chặt tay ta. Người thấy ta tỉnh lại, mừng rỡ cười lớn kêu bác sĩ bước vào. Đến lúc nào ta mới biết ta còn sống, ta còn sống. Ta thật sự còn sống !!
Ta nắm chặt tay của người lại, ta mấp máy nói nhỏ: “Em yêu anh”. Người cứng đờ nhìn ta, nụ cười khóe môi nở ra, một giọt lệ hạnh phúc rơi ra. Người ôm chặt ta, người nói người xin lỗi, người nói người cũng rất yêu ta. Người nói ….
Đau khổ hai kiếp đổi lấy một lời yêu của người, ta thấy rất đáng giá. Rất đáng giá!!
Một ngày nắng ấm gió mát, ta mặc trên mình chiếc đầm cưới màu trắng. Ta biết hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Bước từng bước trên thảm đỏ, cuối con đường đỏ có người đang đứng đó. Người mặc lễ phục màu trắng, trong mắt ta người là người con trai đẹp nhất và là người ta yêu nhất.
Người bước đến cầm bàn tay ta, nụ cười tựa như ánh trăng. Người dìu ta đến lễ đài đối diện cha sứ.
Người nói ta là cô dâu đẹp nhất người từng thấy.
Người nói người sẽ luôn bên cạnh ta.
Người nói sẽ cùng ta xây dựng một cuộc sống mới…
Dù cuộc sống tương lai còn nhiều khó khăn nhưng ta biết bên cạnh ta vẫn luôn có người. Hai chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.
--- --- --- --- ---
“Anh sẽ yêu em mãi mãi chứ?”.
“Mãi mãi là bao lâu?”
“Là khi anh không còn yêu em, là khi hai chúng ta không còn yêu nhau…” “Mãi mãi là vô tận, vô luận kiếp nào hai chúng ta vẫn sẽ là của nhau. Kiếp trước anh nợ em hãy để kiếp này và những kiếp sau anh trả cho em.”