Thể loại: nhất thụ nhất công, cổ trang, cung đình, mỹ công mỹ thụ, công sủng thụ, tiểu thụ phản công (cuối truyện), HE
CP: Hoa Thanh Thanh (Bùi Lạc Thanh) x Nguỵ Tiêu Tinh (Lý Nguỵ Tinh)
Tình trạng bản gốc: hoàn
Tình trạng bản edit: đặt gạch
Giới thiệu:
Nếu mọi người đã xem 3 bộ trước trong Văn công võ lược của Nhược Hề thì chắc chắn sẽ thấy vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.
Ai là người đã sai người ám sát Lạc Phong Dương?
Ai là người chủ mưu trong chuyện mướn sát thủ giết Hoàng thượng, sau đó hại Huyễn thân vương?
Ai là người đâm Liễu Thu Vũ?
Hãy đọc cuốn thứ 4 - Tài mệnh kiếp để tìm thấy câu trả lời.
Lời hứa ấu thơ liệu có thể tròn, mối thù diệt môn liệu có thể trả. Hận này tình này phải làm sao cho vẹn?
Một người đã buông tay, một người lại luôn nhớ. Hai người luôn nghĩ vì đối phương mà làm tất cả mọi chuyện nhưng có ai từng mở miệng hỏi người kia chân chính mong muốn là cái gì hay không?
Duyên tình 20 năm dây dưa không dứt, càng đi lại càng xa. Đến cuối cùng, hai người có thể thực sự nắm tay nhau đi đến trọn đời?
Yêu cầu không đem ra khỏi Mị Quốc Hồ Ly khi chưa được sự cho phép của dịch giả.
Spoiler:
"Sư huynh, hôm nay từ biệt không biết lúc nào mới có thể cùng sư huynh gặp lại, ta..."
"Hương Tiêu, nếu có duyên tự nhiên sẽ có ngày gặp lại..."
"Sư huynh, chúng ta sư huynh đệ đồng môn nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nói cho ngươi biết thân phận gia thế của ta, sau này ngươi làm sao có biện pháp tìm được ta ..."
"Ha hả, Hương Tiêu, ta không phải cũng vậy? Yên tâm đi, trên người chúng ta có sinh tử cổ, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ lập tức biết được, lúc đó, ta nhất định sẽ đi cứu ngươi! Hiện tại chỉ là tạm thời xa cách, mong rằng lần sau gặp lại, chúng ta còn có thể thân mật như khi còn ở trong cốc, không nên tương vong giang hồ..."
...
Trong chốn giang hồ có một tin đồn, nói rằng tại Dược Vương Cốc có một vị tiên nhân, tiên nhân trồng một chút dược liệu quý hiếm, luôn luôn cứu trợ người hữu duyên cần bang trợ, cho dù là người vừa mới chết không lâu cũng có thể cứu sống, thế nhân xưng vị tiên nhân kia là Dược Vương.
Dược Vương cứu rất nhiều sinh mệnh, đắc tội đến địa phủ, Thiên đình vì không muốn cùng Diêm Vương khởi phân tranh, liền phái sứ giả đến đây, ra lệnh cưỡng chế tiên nhân trở về tiên giới.
Dược Vương phải tòng thiên mệnh, nhưng để lại hai vị đồ đệ —— Hoa Lạc cùng Hương Tiêu ở lại Dược Vương Cốc, Hoa Lạc am hiểu y thuật, mà Hương Tiêu am hiểu giải độc, hai người dắt tay hợp tác, kế thừa ý nguyện của Dược Vương, tiếp tục giúp đỡ rất nhiều người mắc trọng bệnh trọng thương, trở thành truyền kỳ của người trong giang hồ, đại gia xưng hô bọn họ là Y tiên cùng Độc tiên.
Thế nhưng, cửu nhi cửu chi, thiếu niên không chịu được cô đơn, cho nên không có tuân thủ dặn dò của sư tôn thủ tại Dược Vương Cốc.
Vào một ngày nào đó, Y tiên cùng Độc tiên đột nhiên mất tích ở Dược Vương Cốc, từ đó, trong chốn giang hồ thường có người nhìn thấy Độc tiên Hương Tiêu, nhưng, Độc tiên đã trở thành Ma giáo hộ pháp mà người người vừa nghe đến đã sợ mất mật.
Mà Y tiên Hoa Lạc, vẫn không có tin tức, không ai biết, lúc này hắn đang ở phương nào, đang làm chuyện gì...
"Lẽ nào Y tiên đã chết sao?"
Tại một trà lâu trong Thánh Lân thành, thanh niên thiếu hiệp ngồi vây quanh một vị lão đầu râu bạc, nghe lão đầu kể chuyện xưa.
"Ha hả, chắc hẳn mọi người đã biết, trong thiên hạ, có thể nhận ra Y tiên chỉ có Độc tiên công tử cùng những người đã được Y tiên cứu giúp, có thể Y tiên đại nhân lúc này đang ở gần chúng ta cũng không biết chừng..." Lão đầu râu bạc mỉm cười trả lời vấn đề của thiếu hiêp, rồi lại tiếp tục với câu chuyện, "Chúng ta ngày hôm nay muốn nói, cũng không phải Hoa Lạc, mà là Hương Tiêu..."
Cố sự thao thao bất tuyệt, nhóm thiếu hiệp mi phi sắc vũ, mà lúc này, trà lâu... tại một góc khác, một vị thanh niên nam tử mặc mặc quần áo hôi sắc một bên cầm chén trà, một bên xem lão đầu râu bạc, cùng nhóm thiếu hiệp nghe cố sự, khóe miệng thỉnh thoảng câu dẫn ra, mang theo một tia mỉm cười.
Nam tử tướng mạo thanh tú, dung mạo cũng không tính là phi thường, thế nhưng từ trên người hắn lộ ra một loại khí tức ôn nhu, khiến những người bên cạnh hắn bị ảnh hưởng, xem hắn như là liều thuốc an thần, có thể dễ dàng khiến người ta an tâm.
"Làm gì mà ngồi đây cười khúc khích!" Lúc này, có một người từ bên ngoài trà lâu đi vào, người này làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt to lấp lánh hữu thần, một thân áo choàng tơ lụa đạm thanh sắc, thoạt nhìn như là thiếu gia nhà ai.
"Ha hả, Tinh nhi, mau lại đây ngồi!" Thanh niên áo xám vừa nhìn thấy người vào liền lộ vẻ tươi cười, vội vàng lôi kéo tay người nọ, kéo hắn đến ngồi bên người.
Người áo xanh vào sau rất không hài lòng bỏ qua tay của người áo xám, nhướn mày, vẻ mặt hung hăng, "Câm miệng! Không được gọi loạn!"
Thanh niên áo xám thoáng lộ ra một tia ủy khuất, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vì người nọ rót một chén trà lạnh.
"Ngươi làm gì mà tới đây nghe cố sự, nếu như thực sự nhớ hắn như vậy, vì sao không tự mình đi tìm hắn?" Uống trà, thanh y nhân hướng mắt nhìn về phía lão đầu râu bạc đang kể chuyện, trong đôi mắt hiện lên một tia cô đơn.
Thanh niên áo xám mỉm cười, ngón tay ở trên mu bàn tay thanh y nhân, nhẹ nhàng sờ sờ, "Ta đây không phải là luyến tiếc Ngụy đại nhân sao..."
Hai người đều là y phục hàng ngày trang phục, cho nên nhóm bách tính bên cạnh không nhận ra được vị thanh y nhân trước mắt này chính là Hộ bộ Thượng thư Ngụy Tiêu Tinh đương triều, mà thanh niên áo xám, chính là người đương kim Thánh thượng tín nhiệm nhất hiện nay, thủ tịch Ngự y Hoa Thanh Thanh.
Bị Hoa Thanh Thanh trêu đùa như thế, Ngụy Tiêu Tinh giật mạnh tay lại, mặt thoáng đỏ một chút, nhưng cũng ngay lập tức biến mất, quay đầu lại hung hăng liếc mắt trừng Hoa Thanh Thanh, "Tìm ta có chuyện gì?"
Hoa Thanh Thanh mi mắt hạ xuống, than thở: "Không có chuyện sẽ không thể tìm ngươi sao? Chúng ta đã thật lâu không có cùng nhau ra ngoài..."
"Ngươi không biết bản quan công vụ bận rộn sao?" Ngụy Tiêu Tinh trợn mắt liếc Hoa Thanh Thanh, sau đó đứng lên muốn đi, Hoa Thanh Thanh vội vàng kéo lại cánh tay hắn.
Ngụy Tiêu Tinh quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Thanh, nhưng Hoa Thanh Thanh bỗng nhiên lại buông lỏng tay ra, vẻ mặt áy náy, "A, là ta không tốt, không có việc gì... Ngụy đại nhân không cần để ý tới hạ quan..."
Hắn vẻ mặt tịch mịch, làm Ngụy Tiêu Tinh không thể nào không để ý tới, Ngụy Tiêu Tinh tròng mắt vừa chuyển, lúc gục đầu xuống, ở bên tai Hoa Thanh Thanh thấp giọng nói một câu, làm Hoa Thanh Thanh cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng.
"Đêm nay đến quý phủ của ta đi..." Ngụy Tiêu Tinh nói xong, mặt cũng có chút hồng, nhưng hắn lập tức xoay người rời đi, cước bộ rất nhanh, không bao lâu liền tiêu thất ở cửa trà lâu.
Hoa Thanh Thanh sờ sờ cái lỗ tai nóng lên của mình, con mắt đảo qua, phát hiện trà lâu có không ít người cũng giống mình, hướng phía cửa nhìn xung quanh.
"Chưởng quỹ, tính tiền!" Hoa Thanh Thanh dùng sức đem bạc vỗ trên bàn, cắt đứt suy nghĩ của nhóm hán tử bất kham, để cho bọn họ đem ánh mắt từ trên người người nọ thu hồi.
Dấu tay vào trong lòng, Hoa Thanh Thanh thở dài, vật trong lòng vẫn chưa thể đưa cho người nọ.
Thân là Ngự y, phải tùy thời ở trong Hoàng cung đợi mệnh, càng không cần phải nói đến Thủ tịch Thái y, Hoa Thanh Thanh ngày hôm đó cũng chỉ là thừa dịp sau khi đi đến phủ Công chúa trộm một chút thời gian rảnh, sau khi từ trà lâu đi ra, hắn cũng chỉ có thể trở lại Hoàng cung, tiếp tục cùng dược thảo, sách thuốc làm bạn.
Lưng đeo hòm thuốc, Hoa Thanh Thanh dưới mặt trời chói chang trở về đại môn Hoàng cung, thế nhưng trước cửa đại môn đã sớm có nội quan đang đợi, vừa thấy Hoa Thanh Thanh đến đây, lập tức tiến lên đón chào, "Hoa Thái y, Lạc Tể tướng chờ đã lâu..."
"Lạc đại nhân tới?" Vừa nghe nói Lạc Tể tướng tới chơi, Hoa Thanh Thanh vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, Lạc Tể tướng thân thể ốm yếu, tìm đến hắn cái Thái y này có phải đã mắc bệnh gì hay không.
Theo nội quan cấp cấp mang mang chạy tới Thái y viện, sau khi thấy Lạc Tể tướng mỉm cười vừa uống dược trà vừa cùng các Thái y khác nói chuyện phiếm, Hoa Thanh Thanh mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Phong Dương nhìn thấy Hoa Thanh Thanh trở về, liền hướng Hoa Thanh Thanh mỉm cười, cùng cái Thái y khác nói cáo biệt, theo Hoa Thanh Thanh tiến nhập hậu viện, hậu viện có một đống chuyên môn thuộc về hiệu thuốc của Hoa Thanh Thanh, vừa mở cửa phòng, hương vị dược thảo nhất thời xông vào mũi, một trận mùi thơm ngát.
"Lạc đại nhân mời ngồi..." Hoa Thanh Thanh thân thủ thỉnh Lạc Tể tướng ngồi xuống liền theo thói quen đưa tay khoát lên cổ tay đối phương.
Thế nhưng Lạc Phong Dương đem tay thu lại, cười nói: "Thanh Thanh, ta ngày hôm nay đến không phải vì muốn tìm ngươi xem bệnh!"
"Ân?" Hoa Thanh Thanh thu hồi tay, vẻ mặt nghi hoặc, "Vậy chẳng hay Tể tướng đại nhân đến đây vì chuyện gì? Có cái gì cần hạ quan hỗ trợ sao?"
"Đích thật là cần Thanh Thanh giúp ta một cái đại ân! Nếu như ngay cả Thanh Thanh ngươi cũng không giúp ta, ta thật sự là không biết phải tìm ai!" Lạc Phong Dương lộ ra vẻ mặt thống khổ, dọa Hoa Thanh Thanh sốc, vội vàng ôm quyền, "Đại nhân nếu là có việc xin mời nói thẳng, không nên hù dọa hạ quan!"
"Ai, Thanh Thanh, ngươi ta đồng kỳ vào triều, đã sớm là lão bằng hữu, không cần lại nói những lời khách sáo này, ta nói thẳng..." Lạc Phong Dương nhăn lại lông mi, sắc thái lo lắng, "Ta thích một người, người nọ tuy rằng cũng thích ta, thế nhưng vẫn không chịu ủy thân cho ta..."
"Này, loại sự tình này..." Hoa Thanh Thanh mặt đỏ lên, vội vàng từ chối: "Loại sự tình này ta cũng bất lực, không giúp được Lạc đại nhân cái gì..."
"Bệ hạ sáng nay ra một đạo thánh chỉ, nói muốn ta cùng tiểu tử Cung Mặc Dao kia thành hôn, ngươi biết không?" Lạc Phong Dương cau mày, lắc đầu thở dài.
"Bệ hạ dĩ nhiên..." Hoa Thanh Thanh kinh ngạc không ngớt, sửng sốt một hồi, nửa ngày không thể khôi phục.
Đông Ly quốc, văn có Tể tướng Lạc Phong Dương, võ có dũng tướng Cung Mặc Dao, văn khả an bang, võ khả định quốc, Đông Ly phồn hoa giàu có, làm quân vương các quốc gia thiên hạ ước ao đỏ mắt, thế nhưng không biết làm sao, hai vị đại nhân này trời sinh xung khắc, cả hai xem nhau không vừa mắt, cho nên, có thể dùng từ “thương cảm” để nói về Đông Ly Vương khi suốt ngày phải phiền não về việc nhị tướng bất hòa! Lẽ nào một đạo thánh chỉ thành hôn này là do Đông Ly Vương bị hai gã hiền thần này bức điên mà làm ra sao?
"Thanh Thanh, ngươi nhất định phải giúp ta!" Lạc Phong Dương bỗng nhiên cầm tay Hoa Thái y, Hoa Thanh Thanh rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, cũng phi thường đồng tình nắm chặt tay đồng kỳ bạn tốt, "Có cái gì ta có thể giúp sao?"
Đông Ly Vương tính tình cổ quái, Hoa Thanh Thanh sáng nay bởi vì thay Âm Thư công chúa xem bệnh nên không tham gia lâm triều, không nghĩ tới Hoàng đế cổ quái lại hạ một đạo thánh chỉ kinh thế hãi tục, muốn cho Đông Ly quốc nhị vị văn thần võ tướng ngày ngày ầm ĩ ngất trời ở chung cùng một nhà! Ngày sau của hai người này, chẳng phải là gian nan vạn phần?
"Cho nên Thanh Thanh, ta không muốn lưu lại tiếc nuối gì, ngươi nhất định phải giúp ta, chỉ cần người kia có thể nguyện ý ủy thân cho ta, muốn ta làm chuyện gì đều có thể..." Lạc Phong Dương cười nói, đáy mắt cất giấu một tia gian trá mà người khác không thể phát hiện.