Trăm năm biển hóa nương dâu Trăm năm làm kiếp chân cầu nước trôi Hồng trần mỏi gót đưa thoi Đông sang ngắm bóng nhàn côi lạc đàn Thu đi mấy độ sen tàn Hồng gieo khắp nẻo sau màn mưa rơi Tháng ngày cuồng tiếu rong chơi Say trăng khắp chốn sương phơi bạc đầu Hay đâu chợt giấc tỉnh thâu Trong cơn mộng vẫn kết châu vô thường Mưa kia vùi đóa lệ đường Hạ đây nắng gắt chẳng nhường hoa xuân Trăm năm trong cõi hồng trần Đê xanh, cầu gỗ, vắng dần phồn hoa
Đôi dòng xúc cảm sau khi đọc bài trích Vấn Phật bên blog của Tiểu Tần
Mượn câu thơ của Đại gia Vi Nhất Tiếu mở đầu cho mấy dòng thơ vụn vặt của mình:
Trang sinh hồn bướm mơ tiên Ru đôi mắt ngủ triền miên giấc nồng Tỉnh cơn mộng bướm say lòng Ngẩn ngơ thân bướm hay lòng ta mơ? Tàn canh con sóng lững lờ Liễu nghiêng soi bóng biết khô thân già Đêm khuya còn ánh trăng tà Gió mang đâu tiếng sáo đà đưa sang
Cõi lòng trống trải mênh mông Như con thuyền nhỏ trên dòng thả trôi Thu sang mấy độ mày phôi Ngắm trăng, ngắm nước, chẳng thôi nhớ người Nguyệt ông se chỉ cũng lười Duyên ta chia nẻo, mỉm cười được sao? Nhớ người thân héo hư hao Nhớ người mỗi độ lao xao gió về Đôi câu lời cũ tuyên thề Tâm ghi khắc mãi, nhớ về mỗi đêm....
Được sửa bởi A Tử ngày Sun 15 Jul 2012, 6:39 pm; sửa lần 2.
Duyên kia đã gãy cánh rồi Buồn thêm chi nữa cũng thôi được gì Xuân tới, xuân lại bỏ đi Cho người ở lại nét mi héo tàn Bây giờ nước vỡ trăng tan Nhớ người, người cũng có màng chi đâu Vậy thôi xóa hết u sầu Cớ chi cứ phải khổ đau một mình Kìa kìa ánh sáng bình minh Mang ngày tươi mới, mang tình đến cho Buông bỏ mọi nỗi sầu lo Đón thêm ngày mới, sống cho riêng mình
Em ghét anh rồi anh biết không? Ghét bờ vai ấm ghét môi nồng Ghét bàn tay ấy không thể nắm Ghét cả đêm dài em ngóng trông.
Anh ở đâu, trời nơi ấy không có mùa đông Mỗi ngày qua em vẫn mong mình gần nhau thêm chút nữa Đêm từng đêm nhìn quẩn quanh nhớ-tìm hơi thở Rồi chạnh lòng, chợt gọi tiếng "Anh ơi!"
Hà Nội mùa này mưa buồn như thế thôi Chút nắng mùa đông thẩn thờ không hiểu nỗi Phố hôm nao, lời yêu đầu rất vội Em một mình, nỗi nhớ cứ chơi vơi.
Ừ cũng xa rồi, mỗi đứa một nơi Em biết yêu thương anh chẳng hề nói dối Em ghét anh rồi, cứ để em phải đợi Nhớ thương nào, sóng biển đã cuốn trôi Em ghét anh mà, em cũng nói vậy thôi.
Nắng chiều một dải dần buông Bóng ai cũng luống mây tuôn những màu Liễu mành theo gió đua nhau Trong đồng hương đó, gió thâu đưa về Đêm nghe tiếng gió tỉ tê Nghe như tiếng khóc tái tê nơi nào Tơ lòng trăm mối rối sao Trỗi tiêu một khúc như trao tiếng lòng Thôi thì thu hết ngóng trông Gửi vào hộp gấm tháng ròng nhớ mong Hẹn khi tàn úa má hồng Bạc đầu mấy thuở tình nồng lại thơm
Được sửa bởi A Tử ngày Tue 24 Jul 2012, 10:54 am; sửa lần 1.
Kìa bình minh đến rồi em Nắng tươi ngày mới đan xen muôn màu Cỏ cây theo gió cùng nhau Hương đưa thơm ngát thoảng đâu bay về Nghe trong hơi thở tràn trề Sức xuân tươi mới đê mê ngọt ngào Tơ lòng rung nhẹ xuyến xao Tưởng như ai đó vừa trao duyên thầm Nguyện lời thề ước trăm năm Thu qua xuân tới lòng không thay lòng Bình minh mây trắng nắng hồng Êm êm một khúc tình nồng gửi em
Ma đao ẩm huyết, ẩm thu sương. Ma nhân ẩm huyết, ẩm lệ nồng. Dạ tàn, mộng cảnh tan theo gió. Cử đầu vọng nguyệt, vọng khói mây. Mộng tỉnh, nghiêng đầu, khán tàn thư.
( Đọc truyện đêm khuya, ngủ lúc nào không hay, mơ thấy mình là nhân vật, giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu ngắm trăng ngoài cửa sổ, thấy mây bay, thấy sương đêm, lại cúi đầu đọc truyện)
Trăng soi muôn dặm đường về Soi manh áo cũ, nẻo về quê hương Soi trên mỗi bước du phương Soi thêm dáng mẹ điểm sương bạc đầu Soi trên rạch nhỏ cây cầu Soi thêm năm tháng dãi dầu sớm hôm Soi đêm nước rút cầm nơm Soi con cá lóc nướng rơm thơm lừng Soi thêm nỗi nhớ khôn ngừng Soi năm tháng cũ đã từng bé thơ Hồn nhiên thuở bé vô tư Hôm nay mới thấy đã hư hao nhiều Soi đây nhà vắng tiêu điều Những trưa nắng gắt thiu thiu giấc nồng Soi đâu khóm trúc ngoại trồng Bóng trăng đáy nước gợn lòng sóng xô Trăng già muôn kiếp tỏ lu Nhắc ai xa xứ hãy lo trở về Trăng soi mỗi bước ta về Soi trong mộng cảnh ngày về đoàn viên
Phỏng dịch đôi câu thơ của Trùng Nhị: Bắc quốc giai nhân Bạch Ngọc thi sĩ Khuynh quốc khuynh thành Thi tứ vô tỷ Như thử văn chương Sấn vận nhi dĩ
Thưở nào nghe chuyện giai nhân Bắc - Nam mỹ nữ gian truân bao đời Khuynh thành bại quốc ai gieo Nữ nhân đành phải gánh đeo riêng mình Khiến bao thi sĩ thương tình Thơ đôi câu vụn cũng dành tỏ phân Ý thơ quả thật quá “thần” Văn chương như thể hợp vần mà thôi
Ma đao ẩm huyết, ẩm thu sương. Ma nhân ẩm huyết, ẩm lệ nồng. Dạ tàn, mộng cảnh tan theo gió. Cử đầu vọng nguyệt, vọng khói mây. Mộng tỉnh, nghiêng đầu, khán tàn thư.
( Đọc truyện đêm khuya, ngủ lúc nào không hay, mơ thấy mình là nhân vật, giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu ngắm trăng ngoài cửa sổ, thấy mây bay, thấy sương đêm, lại cúi đầu đọc truyện)
Lão nạp đi lạc vào Hồ Quốc nhớ khi xưa ở với tiên sư ở núi Bách Trượng cũng từng có duyên với linh hồ quả thật nhân quả tuần hoàn bất khả tư nghì. Lão nạp xin được chuyển ngữ mấy câu của cô nương, xin cô nương chớ chê cười
Ma đao ẩm huyết, ẩm thu sương Ma nhân ẩm huyết, ẩm lệ nùng. Dạ tàn, mộng cảnh khứ tùy phong. Cử đầu vọng nguyệt, vọng yên vụ
Ma đao ẩm huyết, ẩm thu sương. Ma nhân ẩm huyết, ẩm lệ nồng. Dạ tàn, mộng cảnh tan theo gió. Cử đầu vọng nguyệt, vọng khói mây. Mộng tỉnh, nghiêng đầu, khán tàn thư.
( Đọc truyện đêm khuya, ngủ lúc nào không hay, mơ thấy mình là nhân vật, giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu ngắm trăng ngoài cửa sổ, thấy mây bay, thấy sương đêm, lại cúi đầu đọc truyện)
Lão nạp đi lạc vào Hồ Quốc nhớ khi xưa ở với tiên sư ở núi Bách Trượng cũng từng có duyên với linh hồ quả thật nhân quả tuần hoàn bất khả tư nghì. Lão nạp xin được chuyển ngữ mấy câu của cô nương, xin cô nương chớ chê cười
Ma đao ẩm huyết, ẩm thu sương Ma nhân ẩm huyết, ẩm lệ nùng. Dạ tàn, mộng cảnh khứ tùy phong. Cử đầu vọng nguyệt, vọng yên vụ